Chương 3

53 10 0
                                    

Sau tiết học hôm đó, tôi đặc biệt ship một cốc trà sữa siêu to khổng lồ - tiêu tốn nửa tuần tiêu vặt - để nhờ Hoàng Long đem đến cùng lớp xin lỗi cho Trúc Quân. Quả nhiên việc này tạo ra một làn sóng drama khủng khiếp, các loại ship cặp Quân x Long, Long x Quân, hỗ công... được bày ra. Thậm chí chỉ đến chiều thôi mà trên forum trường đã có 3 đoản văn viết về tình yêu học trò Long Quân, 2 tiểu thuyết dài kì lấy hình tượng Quân Long làm nam chính...
Đúng là mắt nhìn của mình thượng thừa, đã bảo hai người này trông hợp mắt chết đi được mà lại!

Nhưng đấy là trên mạng thôi, còn ngoài đời thực mọi thứ lại không giống tôi suy tính lắm. Trúc Quân không bám lấy Hoàng Long, Hoàng Long cũng không chạy theo Trúc Quân mà cả hai đồng loạt... "va" vào tôi!
Ừm, nói vậy hình như cũng không đúng lắm, vì bình thường Hoàng Long với tôi cũng hay dính nhau như sam. Là Trúc Quân, đúng vậy, chỉ Trúc Quân thôi, trước đó tôi và cậu ta chẳng bao giờ gặp nhau, căn bản 11A14 ở tận khu C xa lắc xa lơ, nhà cậu ta cũng ở hướng khác nên muốn gặp cũng không có cơ hội. Nhưng đợt này khác, lâu lâu chúng tôi lại "vô tình" đụng mặt trên đường hoặc dưới căn tin hay ngoài quán trà sữa... Lần nào gặp cũng thấy cậu ta đi chung với cả đám bạn. Trúc Quân có vẻ ngoài đẹp trai, lại thêm việc chi tiền hào phóng nên rất được lòng bạn bè, ai cũng vô thức xem cậu ta là thủ lĩnh, là người đáng ngưỡng mộ cả. Không chỉ bạn bè cùng lớp với cậu ta, mà đôi khi tôi còn được nghe những lời khen này từ bạn bè cũng lớp tôi hoặc mấy anh chị khóa trên. Vậy là, trong vô thức, tự dưng tôi cũng để ý đến cậu ta lúc nào chẳng hay.

"Hi, lại gặp cậu!" Trúc Quân vẫy tay với tôi "Một ngày mà vô tình gặp nhau ba lần thế này tớ đoán là chúng mình có duyên đấy."

"Ha ha..." Tôi cũng không biết nói thế nào, với lại... tôi đang ngại muốn chết đây!
Gặp nhau vô tình ở chỗ nào không gặp, đi gặp ở cửa nhà vệ sinh thế này là sao? Là sao hả?
Hơn nữa lúc này còn có cả nhóm con gái ở đây, cậu ta không ngại, tôi cũng sẽ xấu hổ vì bị chúng nó bàn tán và trêu chọc đó. Tuy rằng chúng tôi chẳng có gì với nhau, nhưng nói thật, cách nói chuyện của Trúc Quân luôn làm người ta hiểu nhầm rằng đối phương với cậu ta là người quan trọng. Chậc, nếu cứ như thế này, sự chú ý của tôi với cậu ta sẽ chuyển thành thích thú mất thôi!
"Chào cậu, sắp vào lớp rồi, tớ đi trước!"

"Cậu lúc nào cũng lạnh lùng thế này à?" Không hiểu cố ý hay vô tình, Trúc Quân bước một bước chặn ngang ngay đường tôi đi. Tôi nhìn cậu ta một cái, lại nhìn đám bạn chết dẫm thi nhau nhìn nhau ẩn ý rồi... chạy đi mất bỏ lại tôi và Trúc Quân trên hành lang dẫn ra khu vệ sinh của trường.
Ái chà!
Cuộc gặp mặt mùi mẫn!
"Chẳng bù cho mình, ngày đầu gặp cậu đã muốn tới gần cậu thêm chút nữa rồi."

"..." Tôi biết nói gì với thính thơm thế này đây? Nhưng bảo cậu ta thích tôi, muốn đến gần tôi thật tôi lại không tin đâu!
"Cậu đừng đùa, tay cậu sao rồi? Tháo bột xong rồi hả?"

"Tháo được mấy hôm rồi, cậu để ý làm tớ vui lắm!" Cậu ta híp mắt cười, còn tôi... tôi cạn lời! Cái tay trắng bốp vậy tháo ra mà không nhìn thấy chắc chỉ có mù thôi. Cậu làm ơn khen gì đó chuẩn hơn được không? Kiểu cậu xinh đẹp, cậu học giỏi, cậu hiền lành... vậy đó!
"Tớ nói thật đấy, cậu đừng nghĩ tớ đùa nhé."

[FULL] Đừng Bỏ Tôi Lại!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ