Chương 4

1.3K 110 6
                                    

Edit: Gà Nướng Muối Ớt

Truyện chỉ được đăng tải tại wa.t.tp.ad/@ganuongmuoiot, mọi nơi khác đều là reup!

---------

10.

Dưới ngòi bút của Lâm Ôn, dần dần phác họa ra một nhân vật như thế này...Sau khi quanh quẩn trong màn đêm tĩnh mịch của phố phường, tựa như một linh hồn diễm lệ lang thang giữa nơi phố xá, anh ấy có một công việc đặc biệt, khó có thể mở miệng nói ra...Cứ viết như thế lại không nhịn được mà nhớ đến khuôn mặt Trang tiên sinh, nhớ đến mỗi lần tình cờ gặp được đối phương, Trang tiên sinh đều ôn hòa nói câu "Ngủ ngon."

Không biết, liệu lén lút đem hàng xóm trở thành cảm hứng để viết tiểu thuyết, có phải là chuyện không lịch sự không nhỉ?

Hay là chờ tới khi viết xong, lúc xuất bản, lại gửi Trang tiên sinh một bản, coi như là quà tặng?

Trang tiên sinh liệu có tức giận không?

Chỉ là, hình như cậu chưa từng nhìn thấy Trang tiên sinh tức giận bao giờ.

Lâm Ôn cắn bút buồn rầu mà suy tư thật lâu, đem cảm hứng vừa mới thoáng qua, viết xuống một đoạn vào giấy ghi chú để khỏi quên, khi đứng dậy, tay chân đã có chút tê dại.

Cậu chà xát ngón tay, tắm rửa một lúc, mặc áo ngủ đi đến bên cửa sổ, mở khe cửa ló ra nhìn bên ngoài.

Thành phố A giống như càng ngày càng lạnh.

Trong thành phố, bận rộn nhất là người đi làm và đảng học sinh đang xoa tay chở kỳ nghỉ đến, có điều, ăn Tết lại là một chuyện rất cao hứng, một nhà đoàn viên, bàn tiệc rộn ràng niềm vui.

Lâm Ôn có chút mờ mịt, cậu biết năm nay vẫn sẽ trôi qua một mình như những năm cũ.

Ngơ ngẩn ngắm nhìn màn đêm một lát, Lâm Ôn chuẩn bị lên giường ngủ.

Khi đi ngang qua trong phòng khách, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Trong bóng tối, tận sâu dưới đáy lòng cậu chợt sinh ra một dự cảm nào đó, cậu chần chờ đi tới cửa, trong lòng tự đếm ba tiếng rồi mới mở cửa.

Đèn cảm ứng sáng lên.

Trang Nam hệt như lần đầu tiên được cậu kéo về nhà, ngồi dựa ở cửa nhà, dáng người cao lớn như Ngọc Sơn* yên lặng như sắp ngã xuống, lông mày nhíu chặt, hai mắt nhắm liền, trên mặt ửng hồng không bình thường, hô hấp cũng không yên ổn.

(*Núi Ngọc Sơn (玉山): Là ngọn núi cao nhất tại Đài Loan và là ngọn núi cao thứ tư tại các hòn đảo trên Trái Đất)

Lâm Ôn im lặng một lát.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, mới chỉ có hai tháng, một cảnh tượng tương tự đến kinh ngạc lại xuất hiện.

Bốn phía xung quanh lại tối đen.

Lâm Ôn hết cách mà thở dài, đi đến trước cửa phòng A2402, thuần thục mà đem Trang tiên sinh một lần nữa nhặt về nhà.

11.

Trang tiên sinh bị bệnh.

Gương mặt nóng bừng, hô hấp nóng rực, ý thức hỗn độn.

[Edit/HOÀN] Hàng Xóm - Thanh ĐoanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ