Chương 18: Ngủ không được.

2.1K 177 0
                                    

Tô Duyệt Cẩn dường như ngốc tại chỗ, hơi thở ái muội từng chút từng chút lan tràn mở ra, đem cô gắt gao mà trói buộc, không thể động đậy.

Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm, rõ ràng Tô Duyệt Cẩn đang trố mắt, đáy mắt ôn nhu như bất kỳ lúc nào mật ngọt cũng có thể tràn ra, làm người ta nhịn không được mà sa vào trong. Đương nhiên, Tô Duyệt Cẩn nhìn không được.

"Nếu không cần quen thuộc nơi này, liền ngoan ngoãn ngồi đây một lát đi." Tần Liễm Vi nâng tay sờ sờ đầu Tô Duyệt Cẩn, ngữ điệu ôn nhu.

Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhấp khóe môi, thấp thấp mà "Ừ" một tiếng, sau đó liền bị Tần Liễm Vi kéo đến sô bên cạnh ngồi xuống.

Lúc bắt đầu quay phim, tự nhiên là sẽ không có đồ vật nào lại nằm đúng vị trí như ở nhà, cho nên, Tô Duyệt Cẩn muốn ghi nhớ kỹ cảm giác đen tối trước mắt, ngoại trừ diễn xuất một người mắt mù, còn muốn diễn đạt thật tốt hành vi logic của nhân vật, bởi vậy hiện tại Tô Duyệt Cẩn liền bắt đầu làm công tác chuẩn bị.

Tô Duyệt Cẩn mới vừa ngồi xuống, Hồng Đậu liền nhảy lên nằm trên đùi của cô.

Tô Duyệt Cẩn cảm giác được, giơ tay sờ qua, đụng phải đầu của Hồng Đậu, cười khẽ một tiếng, xoa nhẹ trên đầu của nó một phen, cả người như toả ra một tầng ánh sáng nhu hòa.

Tần Liễm Vi ngồi cách Tô Duyệt Cẩn một khoảng, mặt mày giãn ra, ánh mắt thật sâu.

Tô Duyệt Cẩn ngồi trên sô pha, từng chút từng chút mà vuốt ve Hồng Đậu, nhìn rất thanh thản. Nói thật, kiếp trước Tô Duyệt Cẩn rất ít khi có loại an tĩnh này, không cần nghĩ cũng biết thời điểm đó toàn bộ thời gian một ngày của cô đều bị tràn ngập các thông báo chiếm cứ. Đương nhiên, cũng không phải bị áp bức sức lao động, chỉ là khi đó Tô Duyệt Cẩn, ngoại trừ công việc, dường như cũng không có bất cứ chuyện gì để làm. Giống như chỉ có công việc, mới có thể làm cho sinh hoạt của cô không trống rỗng, cũng không cảm thấy cuộc sống vô nghĩa.

Đêm dần dần về khuya, Tô Duyệt Cẩn giơ tay đặt lên trên miệng, ưu nhã ngáp một cái, ngữ điệu hàm hồ mà mở miệng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"22 giờ." Tần Liễm Vi trả lời, dừng một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Duyệt Cẩn mỉm cười, lại nhẹ giọng mở miệng, "Mệt sao?"

"Ừm có một chút." Tô Duyệt Cẩn nói.

Tần Liễm Vi đứng lên, hướng tới Tô Duyệt Cẩn đi qua, nói: "Vậy đi ngủ đi."

"Được." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, vừa mới chuẩn bị đứng lên, đã bị Tần Liễm Vi đè bả vai xuống, ngẩn ra một chút, "Làm sao vậy?"

Tần Liễm Vi không nói chuyện, chỉ là duỗi tay đem dải lụa bịt trên mặt của Tô Duyệt Cẩn tháo ra, mặt mày nhu hòa.

Dải lụa nhanh chóng trượt xuống, ánh sáng thình lình xuất hiện, Tô Duyệt Cẩn nhịn không được nhắm mắt nhíu mày, hơi cúi đầu.

Đầu ngón tay Tần Liễm Vi nhéo nhéo dải lụa, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, đôi mắt sâu thẳm, "Cô bạn nhỏ, lần này có thể ở nhà bao lâu?"

"Lần này buổi tối sẽ về nhà ngủ, suất diễn không nhiều lắm, không cần ở lại phim trường." Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi, mặt mày mang theo vài phần ỷ lại mà chính mình cũng không phát hiện, "Rất nhanh là có thể kết thúc."

Tần Liễm Vi cong cong khóe miệng, "Được, đi ngủ đi."

Tô Duyệt Cẩn gật đầu, đứng lên, đột nhiên nhớ tới dải lụa còn nằm trong tay Tần Liễm Vi, liền hướng vươn tay về phía trước, vừa chuẩn bị mở miệng, liền thấy Tần Liễm Vi tự nhiên mà nhẹ chạm vào tay mình, một nụ hôn dừng trên mu bàn tay, nụ hôn tay tiêu chuẩn trong hôn lễ, rồi sau đó nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, trên mặt đối phương chưa từng xuất hiện chút cảm xúc dao động, như là cực kỳ duy trì khoảng cách đúng mực, khí chất lạnh lẽo tự phụ, quả nhiên là lạnh nhạt từ trong xương tuỷ, nhưng Tô Duyệt Cẩn rõ ràng, người này đối với cô không giống.

"Ngủ ngon." Tô Duyệt Cẩn đáp lại một câu, xoay người hướng về phòng của mình đi đến, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lóe, tựa hồ có vài phần do dự.

Tần Liễm Vi nhìn bóng dáng Tô Duyệt Cẩn rời đi, như suy tư gì đó.

[BHTT] - [EDIT]Trọng sinh sau bạch nguyệt quang hôn taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ