4End OE

128 16 0
                                    

"Kakuchou này hãy đưa bức thư này cho anh ấy giúp tao nhé!"
"Mày tự đi mà đưa đi, đợi hết bệnh thì tự đi mà đưa tao không rảnh đâu!!"

"Hể mày tệ thật đó , chỉ việc nhỏ thôi mà không làm được ...."
"Mày cũng vậy đó Bakamichi có việc trị bệnh cũng không làm"

"Ahhaa thôi nào chuyện nhỏ này làm dùm tao nhé"
"Được rồi tao làm tao làm , mà gần sinh nhật mày rồi đó có muốn đi đâu không?"

Mím chặt môi lại rồi cười tươi bảo
"Tao muốn đi biển, đi ăn nhiều thứ "

Nói ra điều bản thân muốn làm.. nhưng thật sự là muốn bên anh nhất nhỉ?
Ahh phải rồi nhớ lại bản thân đã gần 24 , mong mình thọ năm 30 tuổi ghê

Kể chuyện cho nhau nghe rồi ngồi cười ha hả như được mùa...:} sau đó lại im lặng ...

Vì khi nghe Kakuchou bảo , Manjiro hiện tại rất tốt, tôi nghĩ anh ấy cưới được cô gái đó nên hạnh phúc lắm , thú thật thì cậu ấy là người lo lắng cho tôi đầu tiên nhỉ và biết bệnh của tôi

Mà cảm ơn mày nhé Kakuchou , cảm ơn vì đã quan tâm tao lần nữa tiếp bước mẹ tao , và chả hiểu vì sao lại im lặng khi nghe đến Manjiro thế?

Ngày tháng tay trong tay , những cái ôm bình lặng đó giờ tan vào hư không

Ngôi nhà kỉ niệm đó ra sao rồi ?
Anh đưa cô gái đó về ở và nằm trên giường chính chỗ của em sao , ít kỉ quá , nhưng tôi khá ghét việc đó đấy , muốn vị trí đó chỉ thuộc về riêng mình mà thôi!!

Ngày tháng trôi qua nhanh thật đấy
Đã 1 năm kể từ đám cưới và lúc tôi gửi lá thư đó cho Kakuchou
_____
Từ khi gặp nhau trên biển Manjiro cũng chả gặp lại Takemichi , hay liên lạc được với hướng dương , còn chả biết bạn bè của hướng dương nên cũng không biết tung tích của em ra sao , thân xác của em như thế nào đây

Nếu biết đó là cuộc gặp cuối cùng thì Manjiro đã trân trọng rồi

Tại sao khi mất mới biết tiếc nuối, trân trọng thế?

Nhiều lần Manjiro muốn gặp lại Takemichi lắm đấy
Bản thân anh đã say sỉn vì nhậu cùng đối tác , nằm trên sofa rồi chợt nhớ tới nhìn bóng mập mờ của cậu nhóc hướng dương thời niên thiếu đó , mái tóc vàng nắng , đôi mắt xanh thanh bình màu đại dương trong lành

Các cự chỉ nhẹ nhàng đó , giọng nói đó ra sao rồi?

Suy nghĩ các câu nói của em lúc trước

"Anh không giận sao?"-Giận điều gì cơ chứ
"Em muốn có đôi cánh"- Để làm gì ? và tìm nó ở đâu .....
"Anh có hạnh phúc chứ?"-Tôi không hạnh phúc vì thiếu em

Nhớ về tháng ngày bên nhau
Những buổi làm tình đó những buổi sáng hạnh phúc , buổi tối ấm áp , đêm đông ấm áp cùng nhau , ôm trọn lấy nhau chia sẻ hơi ấm của bản thân cho đối phương , giờ thì tìm ở đâu hơi ấm thực thụ đó đây

Hửm? Cái gì đây? Nước mắt sao? ahh! tôi khóc ư, sốc thật đó , khóc vì nhớ về người ánh dương đó sao , chưa bao giờ khóc vì ai khác mà giờ lại rơi nước mắt! tệ rồi đây...
Liệu thay đổi thì thiên thần nắng đó có về bên cạnh Manjiro này không nhỉ?

[MiTake] Đại DươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ