"Y/n con à, mình đi thôi"
"Dạ thưa bà"
Em nắm tay bà cùng đi ra xe. Tạm biệt mái nhà nhỏ, tạm biệt mái trường xa, tuy không nỡ rời đi nhưng em cũng chẳng còn cách nào khác. Trước đây em có một gia đình nhỏ tuy không khá giả mấy nhưng rất ấm áp, trớ trêu thay số phận lại đùa giỡn với em. Vào một ngày trời mưa nọ,ba mẹ Y/n đang trên đường đi làm về thì một chiếc xe khác lao đến và...vụ tai nạn thảm khốc đó đã cướp đi sinh mạng của hai người. Nếu hỏi em buồn không? Đương nhiên là em buồn chứ, em đã ngồi co người lại ở một góc phòng mà khóc lên từng hồi đau đớn, khóc đến cạn nước mắt rồi lại giả vờ như không có gì. Người ngoài nhìn vào bảo em là một đứa bé mạnh mẽ nhưng họ đâu biết rằng đứa bé mạnh mẽ này lại mang trên người những vết thương sâu sắc về mặt tinh thần. Chiếc xe cứ lăn bánh trên con đường dài hàng trăm cây số, đưa em và bà đi xa dần khỏi nơi thành phố Seoul xa hoa.
.
"Taehyun à, có thư cho cậu nè"
Huening Kai từ cửa lớp chạy vào ngồi kế Taehyun.
"Thư cho tôi á?"
"Ừa, hồi nãy có một bạn nữ nhờ tôi đưa cho cậu"
Taehyun bất ngờ nhìn Kai rồi nhanh chóng cầm lấy bức thư và mở ra đọc. Sau khi đọc xong hắn nhìn ra phía cửa số với khuôn mặt của người mất hồn.
"Taehyun à, tôi là người đã ngồi trên sân thượng tâm sự với cậu ngày hôm qua nè. Vì chuyện gia đình nên tôi không thể sống ở nơi đây được nữa. Khi cậu đọc được lá thư này thì tôi cũng đang rời đi rồi, Taehyun ở lại đây nhớ giữ gìn sức khoẻ nha. Tuy chỉ mới gặp mặt ngày hôm qua nhưng tôi cảm thấy rất mến cậu đó, cậu đừng có ý nghĩ từ bỏ mạng sống quý giá của mình nữa nhé. Tôi rất muốn thấy một Kang Taehyun với nụ cười hạnh phúc trong tương lai, nếu có duyên chúng ta nhất định sẽ gặp lại, khi đấy hãy cùng nhau đi uống Caramel Frappuccino nha <3"
Từng chữ em viết như từng nhát dao đâm vào tim hắn. Tại sao chứ Y/n? Trong thoáng chốc em xuất hiện như một vị thiên thần cứu rỗi lấy cuộc đời hắn rồi lại vụt bay đi mất. Taehyun giận lắm, người hắn giận không phải là em mà là chính bản thân mình. Đáng lẽ lúc đó hắn có thể giữ em lại bên mình lâu hơn, chỉ là một câu nói thôi mà. Vì chính sự chần chờ đó, đến bây giờ hắn còn chưa biết tên em, hắn tự trách bản thân sao lại ngu ngốc đến thế. Hối hận cũng muộn rồi Taehyun à...
.
6 năm sau
Thời gian cứ dần trôi đi nhanh như thổi, mới đó mà đã 6 năm mất rồi. Taehyun của hiện tại đã 22 tuổi, không còn là cậu học sinh bị bắt nạt năm nào nữa mà thay vào đó là chủ tịch của một công ty có tiếng lúc bấy giờ. Hắn và 4 người bạn thân thiết của mình Soobin, Yeonjun, Beomgyu, Huening Kai bây giờ đều có công ty riêng. Từ ngày Y/n đi,hắn quyết tâm học hành không ngừng nghĩ và tìm mọi cách để xây dựng lại tập đoàn, với sự nỗ lực và giúp đỡ từ những người bạn thân, cuối cùng hắn cũng đã làm được. Bây giờ hắn có tiền, có địa vị, có tất cả nhưng sau cùng vẫn thiếu em. Trải qua chừng ấy thời gian, hắn vẫn không ngừng tự tìm kiếm thông tin về em nhưng vẫn không có được thông tin gì, cứ như em bốc hơi khỏi thế giới này vậy, tới giờ hắn chỉ còn nhớ được mỗi việc em có những thói quen ăn uống và sở thích giống hắn còn khuôn mặt và hình dáng thì đã phai mờ theo năm tháng mất rồi. Trong suốt những năm qua hắn đã yêu rất nhiều người khác nhau, đơn giản là vì muốn tìm được người có thể đem lại cảm giác như cô gái nhỏ năm ấy nhưng tất cả đều vô dụng,chẳng ai biết trong thế giới của kẻ được gắn cho cái mác "đào hoa" này thì em mãi mãi là một và duy nhất.
BẠN ĐANG ĐỌC
| Taehyun X You | The Angel Of My Life
Fanfiction"Trong cái thế giới trống rỗng này thì em là một và duy nhất. Tôi yêu em, Park Y/n" Bắt đầu: 26/12/2021 Kết thúc: Vào một ngày khá xa ☼100 vote - 10:15 AM - 9/3/2022