Chương 2:

229 13 0
                                    

"Trong động Vô Nhai trên núi Vô Nhai có một đại yêu quái làm hại tứ phương, tự xưng là Đại vương Quạ Đen. Quấy loạn nhân gian hàng trăm năm, khiến trời đất không lúc nào yên bình. Hắn tàn nhẫn, độc ác mà gây sóng gió, đến nỗi động Vô Nhai hàng năm bao phủ một cổ huyết tinh chướng khí. Vì diệt trừ yêu quái, vô số nhân sĩ tu tiên đã chết tại nơi này. Tiền bối đại năng lên đây rất nhiều lần nhưng cũng đi trở về rất nhiều lần, cho đến khi...... Ngươi bắt được hắn."

Tô Duyên mở to mắt, phát hiện chính mình đang đứng ở trên đỉnh núi, gió núi phần phật, đem những lời Y Y vừa nói cuốn bay đi mất. Nàng thử gọi Y Y: "Vừa nãy là gì vậy? Bối cảnh trò chơi à?"

"Đúng vậy, ngươi trời sinh là kỳ tài tu tiên toàn linh căn, vốn dĩ tính cách bất hảo, suốt ngày chơi bời lêu lỏng. Bỗng có một ngày tự nhiên  ngộ đạo, một đường tiến giai, tiến bộ vượt bậc. Hiện giờ lại lập được công lớn, Đại ma vương Quạ Đen đã từng hô mưa gọi gió bây giờ mặc cho ngươi xử trí." Y Y nghiền ngẫm mà cười khẽ.

"Hiện tại bắt đầu, ngươi có thể ở trong não mà hỏi ta bất luận vấn đề gì, cũng có thể ở ta lấy đi bất cứ đạo cụ nào cũng được. Kế tiếp liền lấy mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ, hưởng thụ trò chơi này đi."

Y Y không nói chuyện nữa, Tô Duyên nhìn đạo bào của chính mình, lý giải một chút ý tứ tính cách bất hảo.... Này vừa nhìn thấy liền biết không phải loại người đứng đắn! Nàng giơ tay lên, quả nhiên cảm giác được linh lực kích động, lại không khỏi có chút vui vẻ, dĩ vãng xem phim tiên hiệp đều thấy bọn họ vượt nóc băng tường. Không nghĩ rằng hôm nay nàng cũng có thể trở nên giống bọn họ, không biết liệu nàng có 'trâu', có là thiên tài giống nhân vật chính không nhỉ?

"Đưa ta đến chỗ Đại ma vương nào!" Tô Duyên đắc ý cười.

Tâm tình kích động dần dần bình tĩnh lại, lúc này nàng mới nghe thấy trong sơn động truyền đến từng trận áp lực tiếng thở dốc, đây là...... Tô Duyên nắm chặt bội kiếm, âm lãnh bước vào trong động.

Lá khô bị đạp phát ra tiếng vang thanh thúy, trong lòng Hàn Sở Nặc căng thẳng, nhìn theo hướng phát ra tiếng động. Mới lúc nãy Linh nói muốn đem hắn đưa đến bên người Tô Duyên, không nghĩ tới lại dùng một đống dây đằng trói hắn lại, quả thực vô cùng nhục nhã! Còn ở bên tai mình thao thao bất tuyệt về bối cảnh trò chơi . Hàn Sở Nặc xoắn thân mình ý đồ tránh thoát của dây đằng, hắn cảm thấy trong não của bản thân có một bãi phân nên mới chơi cái trò chơi quỷ quái này. Ở trong trò chơi vãn hồi bạn gái có ích lợi gì sao? Hắn còn không bằng dùng thời gian này ở bên ngoài cầu xin Tô Duyên tha thứ, phát bao lì xì 520 đều đáng tin cậy hơn thứ này! Mấu chốt là...... Ừm..... Mấu chốt là trò chơi này thể nghiệm cảm cũng quá chân thật đi.

Một sợi dây đằng thô bằng một ngón tay bịt miệng hắn lại, làm hắn vô pháp nói chuyện, trên dây đằng còn không ngừng chảy ra chất lỏng sền sệt, ngọt ngào tựa như mật ong. Hàn Sở Nặc không cẩn thận nuốt một ít, cảm thấy yết hầu nóng lên. Lúc này, Tô Duyên đã đi đến chỗ của Hàn Sở Nặc, sau mười hai giờ ly biệt, hai người trong trò chơi gặp mặt.

"Quá giống!" Trong lòng hai người không hẹn mà cảm thán.

Hàn Sở Nặc không thể tưởng tượng mà nghĩ: "Hiện tại thông tin trên internet bị rò rỉ đến mức này à? Trò chơi này lấy ở đâu ra ảnh chụp của Tô Duyên? Nói là bạn gái, không nghĩ tới cùng Tô Duyên giống nhau như đúc, tuy rằng biết chỉ là một chuỗi số liệu, chính là nhìn gương mặt này cũng quá thẹn thùng!"

[EDIT] °|GB|° Xuyên nhanh - TróiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ