1. Đông Chí năm ấy, người có ăn được sủi cảo?

98 8 2
                                    

Đông chí năm ấy, người có ăn được sủi cảo?.

...........

Có hai kẻ rất khờ dại, chính là tâm rung động rồi cũng không hay biết.

Đến bao giờ họ mới nhận ra nhỉ? Hay là họ đã nhận ra từ lâu rồi, nhưng lại không nói, cũng không biểu hiện mảy may ra ngoài.

Như vậy cũng không đúng, có lúc họ rất quan tâm nhau, ánh mắt là điều không thể che giấu. Mỗi lần cái người cao cao kia nhìn người thấp hơn hắn 2cm, sự ôn nhu, sủng nịch trong ánh mắt ấy thật sự không thể giấu giếm. Hay bọn họ chỉ là đang diễn với nhau? Bọn họ cũng không biết.

Có một sự thật, Trương Lăng Hách rất hợp với nam chủ Hoa Thành, tại sao hợp ư? Là ánh mắt, Hoa thành chủ mỗi khi nhìn Điện hạ đều không phải như vậy sao?.

Cho nên, Trương Lăng Hách là đang nhìn Trạch Tiêu Văn, hay Hoa Thành đang nhìn vị quý nhân lá ngọc cành vàng của hắn?.

Không ai biết.

Hai kẻ đó thật khờ.

Trạch Tiêu Văn thật sự rất lạc quan, thời điểm đầu khai máy đúng là không thể thở nổi. Không thể thở nổi cho cả đoàn lẫn người theo dõi phim, cứ cách vài ba ngày, tạo hình lại được đăng tải tràn lan trên mạng xã hội, sau đó là một vòng tuần hoàn: tạo hình mới của "...", cư dân mạng sẽ nhảy vào "lại leak ảnh", "không có khí chất", "nát nguyên tác",...đúng là thời kì chướng khí mù mịt.

Làm sao mà những người đứng đầu sóng ngọn gió ấy lại có thể chịu đựng nhỉ? Vì họ là diễn viên sao? Có lẽ vậy, nhưng thật không đáng, vì họ cũng có suy nghĩ, cũng có máu có thịt, cũng sẽ khóc, cũng sẽ đau khổ mà đúng không?.

Đã từng có lần, Trạch Tiêu Văn trốn vào một góc không ai biết, một góc khuất, tự mình gặm nhấm nỗi đau, tự mình chữa thương. Như một chú cánh cụt bơ vơ giữa dòng người, bởi vì cậu đã lạc đàn mất rồi, xung quanh cậu là những tảng băng nhọn quắt, đột nhiên rầm một cái, chúng ào ạt bay xuống, thẳng tắp vào chú cánh cụt, đâm cho nó đầy vết thương, cánh cụt bất lực nằm, nó không dậy nổi, cũng không nghĩ đứng dậy, mỗi ngày nó đều phải giả vờ như không sao cả, nhưng hôm nay nó mệt rồi. Thay vì cứ gòng lưng mà đứng cho những tảng băng ấy lao vào, nó muốn nằm, dễ chịu hơn nhiều, mai nó sẽ đứng dậy mà.

Lúc đó, căn phòng tối om đột nhiên loé lên chút ánh sáng, tạo thành một vệt thẳng dài tới Trạch Tiêu Văn. Ánh sáng đột ngột làm cậu trở nên vô thố, kéo chăn lên rồi trùm cả người vào trong.

"Cạch" một tiếng là âm thanh đóng cửa. Ánh sáng biến mất trả lại cho căn phòng dáng vẻ vốn có của nó.

Trạch Tiêu Văn nghe thấy tiếng bước chân, cậu cũng không quản, quản cũng không nổi, đúng như dự đoán, người đó đứng ở đầu giường, như suy tư gì, sau đó nói.

"Khóc không ra tiếng, mắt sẽ sưng"

Là Trương Lăng Hách.

Hắn bây giờ muốn ra vào phòng cậu lúc nào cũng được, thật không biết bắt đầu từ khi nào hắn lại có đặc quyền này.

Đổi lại là lần khác, có lẽ Trạch Tiêu Văn sẽ nói: em cũng không có khóc.

Nhưng lần này cánh cụt nhỏ chỉ ủ dột trốn trong chăn, không chịu ló đầu ra, cũng không lên tiếng.

[HÁCH VĂN] TIẾT ĐÔNG CHÍNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ