Chương 10

2.2K 186 5
                                    

Tiếng cốc đặt xuống bàn nhè nhẹ khiến Tiêu Chiến giật mình ngơ ngác thoát khỏi cơn buồn ngủ. Anh mở mí mắt nặng trĩu lên, trước mặt là tách cà phê đang bốc khói nghi ngút. Tiêu Chiến ngẩng đầu lên thấy Lục Minh đang bưng cốc cà phê khác tớiliền gật đầu, "Cảm ơn." 

Lục Minh ngồi ở bên cạnh tiếp tục tiếp tục làm việc, không ngẩng đầu lên hỏi: "Tối hôm qua không ngủ được sao?"

Tối hôm qua... 

Tất nhiên là anh đã ngủ không ngon. 

Tiêu Chiến lắc đầu, ném Vương Nhất Bác ra khỏi tâm trí của mình. Bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại, anh liền nhớ đến ánh mắt không thể tin được và bi thương như một con thú nhỏ sau khi bị từ chối của Vương Nhất Bác, cả cảnh cậu ấy chắp tay tự hỏi tại sao. 

Tại sao? Làm thế nào anh có thể trả lời điều này? Chẳng lẽ nói rằng vào thời điểm đó anh đã nghe thấy những lời nói đó sao?

Không thể nào!

Tiêu Chiến không muốn chà đạp lên nhân phẩm của mình như thếnày trước mặt Vương Nhất Bác. Dù sao cũng đã chia tay rồi, đừng làm khó nhau nữa. 

Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ quên chuyện đó, giống như quên đi Vương Nhất Bác. Anh đã không nghĩ đến điều đó một lần nào nữa cho đến khi gặp lại cậu. Tại sao một số người lại xuất hiện chỉ để quấy rầy trái tim người khác? 

Hôm nay tan sở hơi muộn, sếp cũng cùng tăng ca với công ty thêm nửa tiếng. Khi rời khỏi toà nhà, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng dưới ngọn đèn đường cách đó không xa. Ánh sáng lờ mờ chiếu vào đầu cậu, bóng người bên đường trải dài, khuôn mặt cậu vô cảm, lại có chút gì đó cô đơn. 

Tiêu Chiến muốn giả vờ như mình không nhìn thấy, nhưng ông chủ đã nháy mắt với anh, sau đó hét lên về phía Vương Nhất Bác, lại như sợ anh không nhìn thấy, vỗ nhẹ vào lưng anh và lớn tiếng gọi: "Tiểu Chiến! Ai sẽ đón cậu?" 

Tiêu Chiến đang lảo đảo muốn tiến lên thì bị câu nói tát mạnh như đinh đóng cột: "..." 

Bất lực, anh tiến lên hai bước về hướng Vương Nhất Bác: "Sao cậu lại ở đây?" 

Vương Nhất Bác nhướng mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói: "Quần lót của em vẫn để ở chỗ anh." 

Tiêu Chiến: "..." 

Bộ đồ này hôm qua đã trực tiếp cho Vương Nhất Bác mượn để mặc. 

"Khụ khụ khụ!" Ông chủ giả vờ ho khan vài tiếng, dừng ở phía sau Tiêu Chiến, cất giọng nói mà tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy: "Loại việc nhà này thì về nhà hãy nói. Ở đây nhiều người như vậy, chú ý ảnh hưởng." 

Những đồng nghiệp khác phía sau đáp lại: "Đó là đối tượng của Tiêu Chiến sao? Đừng nói với chúng tôi là bằng hữu nhé." 

Tiêu Chiến đang muốn giải thích, ông chủ lại cắt ngang: "Anh nghĩ người nhà chờ em về đã lâu rồi, em cùng cậu ấy trở về trước đi." 

Tiêu Chiến: "Hả? Không phải nói cùng nhau đi KTV sao?" 

Sếp ra vẻ thông cảm, vỗ vỗ vai anh: "Này, chuyện nhà phải giải quyết cho xong. Đừng để người nhà biểu hiện bất mãn với công ty. Về đi, chuyện đó quan trọng hơn." 

GẶP LẠI BẠN TRAI CŨ (BJYX - Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ