Khương Trầm Ngư cảm thấy mình đã trải qua một giấc mộng rất dài, rất dài.
Mọi thứ trong mộng cảnh trông đều rất quen thuộc, rõ ràng là quá khứ, mà phút giây này, đều lần lượt tái hiện...
Đồ Bích năm thứ hai, yến tiệc mừng thọ năm mười tuổi của phụ thân, rất nhiều tân khách tới phủ, nàng và các nữ quyến khác đang ngồi trong nội thất nói chuyện phiếm, tẩu tẩu bỗng reo lên: "A, Kỳ Úc hầu tới rồi!".
Khi đó có mặt cả thảy bảy, tám vị nữ quyến, vừa nghe nói vậy tất cả đều lập tức bâu quanh cửa sổ, vén rèm nhìn ra ngoài. Chỉ có nàng vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Tẩu tẩu trêu: "Xem các a đầu nhí nhố này, nhìn lại Trầm Ngư nhà chúng ta đi, chỉ có muội ấy là trấn tĩnh."
Nàng cười nhạt, trong lòng không cho là vậy. Lúc ấy, hai chữ Cơ Anh đối với nàng mà nói chẳng qua là một cái tên trong những lời đồn thổi, cho dù người ngoài khen ngợi nức nở thế nào, cũng chẳng qua là một đám mây trắng bên ngoài hồng trần xa xôi, bởi vì không gặp gỡ nên sẽ không khắc cốt ghi tâm.
Sau đó, tiếng chiêng trống nổi lên, yến hội bên ngoài chính thức bắt đầu, đám a hoàn đi vào đưa nữ quyến sang sảnh bên dùng bữa, đang lúc ăn rất vui vẻ, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.
Sai một a đầu ra thám thính, thị vệ trở về bẩm báo nghĩa tử của đại tướng quân Tiết Hoài - Tiết Hoằng Phi đột nhiên mượn cớ chúc thọ, đề nghị tỉ võ với thị vệ trong phủ.
Đám nữ quyến vừa nghe thấy thế đã không ngồi yên được nữa. Tiết Hoài được gọi là đệ nhất thần tướng của bốn nước, bách chiến bách thắng, võ công cái thế, uy danh hiển hách, là nhân vật tựa thiên thần, chỉ là tuổi tác đã hơi cao, nhưng nghĩa tử đó lại được chân truyền của ông cả về văn nghệ võ công, hơn nữa thiếu niên hổ tướng, tướng mạo đường hoàng. Vì thế, các cô nương vừa nghe nói hắn muốn tỉ võ đều muốn đi xem.
Tẩu tẩu Lý thị thấy can ngăn không được, lại thêm bản thân cũng hiếu kỳ, đành đồng ý dẫn đám cô nương đi vòng đến tiểu lâu bên cạnh, nhìn từ cửa sổ lầu hai xuống, vừa hay có thể nhìn rõ tình hình.
Khương Trầm Ngư tuy không hứng thú là mấy, nhưng sự việc liên quan đến thể diện của phụ thân, vì vậy cũng đứng bên cửa sổ quan sát, thấy một người đứng giữa khoảng đất trống bên dưới, thân hình cao lớn, toàn thân áo đen không ngừng bay bay trong gió, lộ rõ vẻ anh tuấn hào sảng, có lẽ đây chính là Tiết Hoằng Phi.
Phụ thân nàng đang ngồi trên ghế chủ tọa, ôn hòa nói: "Từ lâu đã nghe tiếng Tiết tam công tử võ nghệ hơn người, có khí thế của Tiết tướng quân, trong phủ của ta đều là những kẻ thất phu lỗ mãng, sao có thể là đối thủ của tam công tử, cuộc tỉ võ này, ha ha, không cần đấu cũng được".
Tiết Hoằng Phi cười nhạt một tiếng: "Khương thừa tướng hà tất phải khiêm tốn, ai chẳng biết thừa tướng tuy không biết võ nghệ, nhưng lại tinh thông thuật huấn luyện võ thuật, đào tạo một loạt cao thủ tuyệt thế. Thừa tướng từ chối như thế, há chẳng phải có ý che giấu thực lực?".
Phụ thân sắc mặt hơi nhợt nhạt, không khí có chút gượng gạo, bách quan có mặt đều đặt ly rượu xuống, im lặng xem màn kịch hay. Từ khi phò tá Chiêu Doãn đăng cơ, lại thêm bài trừ địch thủ lớn nhất là Vương gia, Tiết gia nắm đại quyền trong tay, tân vương cũng có vài phần nể sợ họ. Nay lại khiêu khích Khương Trọng như thế, rõ ràng là không coi Khương gia ra gì.
Tiết Túc bên cạnh cất giọng lười biếng nói: "Tam đệ như thế là không được, hữu tướng mừng thọ là ngày vui lớn, đệ đòi tỉ võ gì chứ, đánh đánh giết giết không ra gì, không mau tạ tội với hữu tướng đi".
Tiết Hoằng Phi hừm một tiếng, ôm quyền nói: "Ta là kẻ thô lỗ, không biết ăn nói. Nếu có chỗ nào đắc tội, mong thừa tướng đại nhân lượng thứ".
Sắc mặt phụ thân giãn ra, đang định nói vài lời khách sáo cho qua chuyện này, lại nghe hắn nói tiếp: "Chỉ có điều, Bích quốc chúng ta xưa nay tôn văn thượng võ, ta ngưỡng mộ uy danh tướng phủ từ lâu, lòng đầy mong đợi cùng cao thủ học tập một chút, cũng coi như trợ hứng cho mọi ngưới, hiến chút trò vui, để thọ yến thêm phần náo nhiệt, ai ngờ... ha ha...".
Tràng cười sau cùng vừa phóng túng vừa ngạo mạn, ý vị châm chọc rõ ràng, dội thẳng vào tâm trí của mọi người có mặt.
Tẩu tẩu giận dữ nói: "Cái tên Tiết Hoằng Phi này thật là ngông cuồng, tưởng mình thực sự là tam công tử Tiết gia chắc? Cho dù hôm nay cha hắn đích thân đến đây, cũng không dám nói năng như thế với lão gia, huống hồ hắn chỉ là con nuôi, quan hàm cũng không có...".
Khương Trầm Ngư trong lòng thầm than: Chính vì không có quan hàm nên mới dám không kiêng nể như thế, vì đoán chắc phụ thân không quản được hắn, cũng chính vì hắn chỉ là con nuôi, nếu chẳng may làm ầm ĩ đến mức gây ra hậu quả xấu thì chỉ cần hy sinh nghĩa tử, nói một câu quản thúc không nghiêm. Tiết Hoài tuy không đến nhưng không có sự cho phép của lão, Tiết Hoằng Phi cũng chẳng dám ngang ngược như thế trong thọ yến của phụ thân. Xem ra, Tiết gia quả thực muốn trấn áp Khương gia rồi...
Nhìn thấy tình thế căng thẳng, người người đều nghiêm nghị, nhưng một tiếng cười khẽ bỗng vang lên rất nhẹ, rõ ràng âm lượng không cao, nhưng truyền vào tai, lại vô cùng rõ ràng, dịu dàng, giống như đang cười bên tai vậy.
Nàng vô thức đi tìm thanh âm đó, và như thế... Nàng nhìn thấy Cơ Anh.
Khương Trầm Ngư nhớ lại, đó là cảnh tượng lần đầu tiên nàng nhìn thấy Cơ Anh.
Cơ Anh ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải phụ thân, đội một chiếc mũ ngọc cao cao, mặc áo bào trắng thêu kim tuyến, trong buổi yến tiệc đông nghịt những người đó nhìn vốn không nổi bật, nhưng khi ánh mắt nàng dừng trên người chàng, lại thấy như ánh sao trên trời và ánh đèn tứ phía đều phủ xuống người chàng, chiếc áo bào trắng của chàng tỏa ra ánh hào quang lóng lánh tựa ngọc, khiến toàn thân chàng như mộng như ảo.
Không sai, đó chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Cơ Anh.
Cơ Anh tắm trong luồng sáng rực rỡ mà nhu hòa đó, khẽ nhướn đôi mày anh tú mà không mất đi vẻ ôn hòa, ánh mắt hiện nét cười: "Thật khéo, Kỳ Úc cũng ngưỡng mộ võ nghệ của Tiết tam công tử, đã lâu".
Đám nữ quyến xôn xao: "Hầu gia đúng là người tốt, giúp hữu tướng giải vây rồi!".
Quả nhiên, Tiết Hoằng Phi nghe xong, quay sang chàng nói: "Sao cơ? Lẽ nào hầu gia lại có hứng thú giao đấu với tại hạ?".
Cơ Anh dùng ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng vuốt sợi tua rủ trên mũ ngọc, dưới hàng mi dày đen ngợp, nở một nụ cười ba phần dịu dàng ba phần nhàn nhạt bốn phần tự nhiên, hội tụ thành mười phần ưu nhã mà người thường không thể bắt chước được: "Cũng không hẳn là giao đấu, mọi người đều biết võ công của ta bình thường, sao dám múa rìu qua mắt thợ, gần đây ta nghiên cứu tiễn thuật, có chút thu hoạch, muốn thỉnh giáo Tiết tam công tử một phen".
Hành động này thực khiến mọi người bất ngờ.
Tuy Cơ Anh nổi tiếng là văn võ song toàn, lục nghệ tinh thông, nhưng nếu nói là võ công tinh thâm thì cũng chưa hẳn, huống hồ sở trường của Tiết Hoằng Phi là tiễn thuật, giữa thiên binh vạn mã bắn hạ đầu địch dễ như lấy đồ trong túi.
Cơ Anh lại muốn thi bắn tên với hắn, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Đám nữ quyến không khỏi lo lắng, mồm năm miệng mười nói: "Ôi, hầu gia thực sự muốn thi bắn tên với Tiết Hoằng Phi sao? Ngộ nhỡ thua thì làm thế nào?".
"Ta cũng nghe nói hắn có thể bắn xuyên đôi nhạn trên trời đấy!"
"Hả? Làm thế nào bây giờ. Người ta không muốn hầu gia thua đâu... không nhẫn tâm xem tiếp nữa, híc híc...".
Khương Trầm Ngư ngồi bên cạnh nghe họ nói, trong lòng thầm nghĩ, đây lại là một cách hay. Bởi vì, đao kiếm không có mắt, tỉ võ tuy nói là học hỏi lẫn nhau, có chừng có mực, nhưng lúc giao đấu sinh tử, khó tránh bị thương. Nhưng thi bắn tên thì khác, không cần đổ máu, cho dù kết quả thế nào, đôi bên tham dự đều được an toàn. Chỉ có điều, xưa nay trong lòng mọi người, Kỳ Úc hầu uy danh cao vời, nếu như không nắm chắc phần thắng thì sẽ không dây vào mớ phiền phức này, khiến bản thân bại dưới tay kẻ khác. Chàng dám đề nghị như thế, hẳn đã đoán chắc mình sẽ thắng...
Nàng chăm chú nhìn công tử phong độ ngời ngời tao nhã nhất mực, mặt như ngọc tạc ngồi giữa bách quan đó, có chút hiếu kỳ, có chút thăm dò, sau đó, âm thầm mong đợi.
Tiết Hoằng Phi nghe Cơ Anh nói xong, cười ha hả: "Được lắm, không biết hầu gia muốn lĩnh giáo thế nào?".
Cơ Anh toan mở miệng, lại có một giọng nói khác đột ngột vang lên, giọng nói lanh lảnh: "Đợi đã!".
Khương Trầm Ngư quay đầu sang nhìn, lại kinh ngạc lần nữa.
Bên phải phụ thân là Cơ Anh, còn bên trái là Tiết Túc, giọng nói đó từ phía bàn tiệc của Tiết Túc truyền tới, có điều người nói không phải là Tiết Túc, mà là một đứa trẻ ngồi bên cạnh y.
Nếu như nói, Cơ Anh ngồi đó như một đóa hoa quỳnh, chúm chím không nở, đợi ánh mắt của mọi người hướng tới mới phô bày vẻ phung hoa tuyệt thế của chàng; còn đứa trẻ kia lại hoàn toàn ngược lại, hắn ngồi ở đó như một đạo lôi điện, kinh tâm động phách, sắc sảo lộ rõ, phô bày hết tài năng, trí tuệ khuynh quốc.
Người đó không phải ai khác mà chính là tiểu thần đồng thông minh tuyệt đỉnh của Tiết gia - Tiết Thái.
Tiết Thái ngẩng đầu cười cười, gương mặt toát lên một vẻ thông tuệ vượt quá tuổi tác, nhưng vẫn có ba phần ngây thơ trong sáng: "Hai vị đại nhân, thật tình cờ, Tiết Thái cũng đương rất có hứng thú với tiễn thuật".
Tiết Hoằng Phi cười ha hả, nói: "Ta biết hễ nói đến bắn tên, tên tiểu quỷ này chắc chắn không ngồi yên được mà. Nói đi lần này cháu có chủ ý xấu xa gì hả?".
Đám nữ quyến bàn tán: "Đó là tiểu thần đồng của phủ tướng quân sao? A, nó đáng yêu quá!".
"Nghe nói tháng trước nó cùng hoàng thượng đi săn, bắn chết một con hổ lớn trước mặt hoàng thượng, có thật không?"
"Nó mới có mấy tuổi, người lại nhỏ thế, sao mà làm được?".
"Lần này có kịch hay xem rồi, đợi nghe xem nó nói gì".
Tiết Thái đứng dậy, chắp tay nói với Cơ Anh: "Tiểu Thái vô lễ, cả gan xin được làm thi lệnh quan cho cuộc tỉ thí của hầu gia và tam thúc thúc".
"Ồ?" Ánh mắt Cơ Anh sáng lên, "Thi lệnh pháp thế nào?"
"Phàm nói đến thi bắn tên, xưa nay đều chỉ là bắn vào bia cỏ, hoặc là săn thú, rất nhàm chán. Hôm nay là thọ yến của hữu tướng đại nhân, đương nhiên phải khác bình thường, càng đặc sắc càng hay. Cho nên, Tiểu Thái muốn ra ba đề, sau đó hai người bắn tên theo đề của Tiểu Thái, ai bắn đúng đề nhất thì người đó thắng, thế nào?".
Tiết Hoằng Phi cười nói: "Xem này xem này, cháu thật lắm trò. Ta đương nhiên không có ý kiến rồi, chỉ sợ người khác nói cháu là cháu ta, thiên vị ta".
Tiết Thái "hừm" một tiếng, ngạo nghễ nói: "Tiết Thái ta là nhân vật thế nào, sao lại thiên vị trước mặt đông đảo mọi người? Hầu gia, lần này tiểu bối cùng phụ thân đến để chúc thọ hữu tướng, hoàn toàn không biết tam thúc muốn tỉ thí võ nghệ với cao thủ của hữu tướng phủ, càng không biết hầu gia chủ động tham chiến, yêu cầu thi bắn tên, vì thế, đề tiểu bối ra cũng chưa từng tiết lộ cho tam thúc, lát nữa phân xử đương nhiên sẽ công bằng, ngài có tin không?".
Hắn rõ ràng mới chỉ năm tuổi, nhưng lại nói ra được những lời lẽ khẳng khái như thế, khiến tất cả mọi người có mặt đều khâm phục, có những kẻ hiếu sự còn vỗ tay tán thưởng.
Khương Trầm Ngư che miệng cười, vị thần đồng này quả nhiên là người nhỏ mà gan lớn, chậc chậc, chững chạc trước tuổi trí tuệ phi phàm, lại có gia thế hiển hách như thế, tương lai không biết còn ghê gớm đến mức nào.
Nàng cười, nhưng trong tích tắc lại bồi hồi nhớ lại - Đúng rồi, đây đều là chuyện xảy ra hai năm trước, trên thực tế, chuyện hai năm sau nàng đều đã biết, vị tiểu đồng tử kinh thái tuyệt diễm, khiến cho tất cả người lớn đều trở nên mờ nhạt này đã bị bẻ gãy đôi cánh, mài mòn sự sắc sảo, từ phú quý tột đỉnh biến xuống hèn mọn vô cùng, không còn phong thái năm nào...
Nàng bỗng cảm thấy buồn rầu, khi nhìn lại tất cả sự tình vừa xảy ra, chỉ thấy ánh đèn chao đảo, tiếng gió vù vù, bọn họ đều cách nàng rất xa rất xa...
Trong hội trường ánh sáng và bóng tối đan xen, mấy tên gia bộc khiêng bia bắn đặt trên khoảng đất trống cách chỗ bắn hơn mười trượng, sau đó lại chăng một sợi dây thừng từ điểm đứng bắn đến bia, trên dây thừng treo năm ngọn đèn lồng, chúng đung đưa trước gió.
Tiết Thái giơ ngón trỏ lên: "Đề thứ nhất, hai vị đại nhân cùng bắn tên, không những phải bắn trúng hồng tâm, mà còn phải bắn rách toàn bộ năm chiếc đèn lồng. Thế nào?".
Nữ quyến thì thào: "Đề này khó quá, có nghĩa là mũi tên phải xuyên qua tất cả đèn lồng, cuối cùng bắn vào hồng tâm sao?".
"Đúng thế đúng thế. Mấy cái đèn này cứ lắc qua lắc lại, cho dù bắn trúng đèn lồng, sợ là mũi tên sẽ chệch tâm bia".
Bách quan phía dưới chụm đầu thì thào to nhỏ, giữa những tiếng rầm rì, Tiết Hoằng Phi cười sang sảng, nói: "Lấy cung của ta ra đây!".
Hai tên binh sĩ lập tức khiêng một cây cung cao hơn nửa người lên, thân cung làm bằng sừng trâu thượng đẳng, sơn đen bóng, chạm trổ một con ưng bạc, dưới ánh lửa phản chiếu, trông cực kỳ chói mắt, chưa thấy tài nghệ, chỉ thấy cây cung đã khiến người ta sợ hãi.
Tiết Hoằng Phi giơ cánh tay ra, đón lấy đại cung, binh sĩ mang lên một mũi tên Tứ Vũ Hoa Mộc (gỗ hoa cắm bốn lông vũ), hắn kéo dây cung bằng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa đè lên ngón cái, gia tăng lực đạo, cung căng như trăng tròn, không đợi mọi người khen hay, chỉ nghe vút một tiếng, mũi tên bắn vọt đi như sao băng, lao về phía năm ngọn đèn lồng.
Phập phập phập phập phập, năm tiếng gần như đồng thanh: Tiếng thứ nhất chưa dứt, tiếng thứ năm đã vang; tiếng thứ năm chưa dứt, "phập" một tiếng, dư âm chấn động bên tai, chỉ thấy mũi tên đó đã cắm chặt trên hồng tâm.
Lại nhìn những chiếc đèn lồng trên dây thừng, chúng vẫn đung đưa như không có gì khác, nhưng lấy xuống xem, trên mỗi chiếc đèn đều có một lỗ thủng nhỏ, đường viền lỗ thủng cực kỳ gọn ghẽ, không chút rách nát.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy.
Đám nữ quyến kinh ngạc than: "Trời ạ, đúng là quá nhanh, cảm giác cứ như mơ ấy, mới chớp mắt một cái đã bắn xong rồi!".
Tên Tiết Hoằng Phi này quả nhiên tài giỏi, tài bắn tên thần kỳ như thế, nghe nói năm đó đói lả xỉu trên phố, làm kinh động ngựa của đại tướng quân, đại tướng quân sai người kéo hắn đi, hắn ôm chặt chân ngựa, những người đó đánh hắn thế nào cũng không buông tay, tướng quân rất quý con ngựa chiến của ngài, sợ làm ngựa chiến bị thương, đành hỏi hắn có tâm nguyện gì, hắn liền nói muốn theo đại tướng quân chinh chiến sa trường, đền ơn nước".
"Khi đó, hắn mới mười một, mười hai tuổi thôi, Tiết đại tướng quân đâu có coi trọng một thằng nhóc, chỉ thuận miệng thu nạp hắn, không ngờ người này hoàn toàn không sợ chết, mỗi lần đánh trận đều xông lên phía trước, giết địch nhiều nhất là hắn, bị thương nặng nhất cũng là hắn, Tiết đại tướng quân cảm động trước sự kiêu dũng của hắn, bèn nhận làm nghĩa tử. Mấy lần phong quan, hắn đều khước từ, nói là không cầu công danh, chỉ muốn báo quốc".
"Bây giờ còn có kẻ trung quân ái quốc như vậy sao?".
Tẩu tẩu Lý thị xen lời: "Hừ, ta thấy chưa chắc. Hắn tuy không có quan hàm, nhưng là nghĩa tử của Tiết Hoài, thân phận đó địa vị đó còn vinh quang hơn cả quan nhất phẩm đương triều. Ngươi nhìn hắn xem, dám nói năng như vậy với lão gia, còn tỉ võ với Kỳ Úc hầu, trong thiên hạ, làm gì có quan viên thứ hai nào dám ngông cuồng như thế!".
Trong lúc mọi người bàn tán, Tiết Hoằng Phi đưa cung tên cho tiểu binh bên cạnh, quay người sang cười nói với Cơ Anh: "Hoằng Phi nhất thời ngứa tay, tranh bắn trước, mong hầu gia thứ tội".
Cơ Anh vẫn nhìn mũi tên còn rung rung trên bia cỏ, sau đó chầm chậm đưa mắt sang, ngạc nhiên nhìn hắn, nói: "Tam công tử quả nhiên giỏi tiến pháp, Anh hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt".
"Tiếp theo, đến lượt hầu gia".
Cơ Anh cảm khái, đáp: "Anh tự nhận không được dứt khoát như tam công tử, đành lề mề một phen...". Vừa nói vừa đứng dậy, chầm chậm đi đến trước vạch bắn.
Một đại hán áo xám trên mày trái có xăm một con rồng đỏ, dâng lên cây cung của chàng.
Cung và tên của Cơ Anh đều hết sức bình thường, không có bất cứ trang trí nào, khiến đám nữ quyến hơi thất vọng, nhưng chiếc bản chỉ (*) chàng lấy từ trong hộp ra lại vô cùng đẹp, không làm bằng chất liệu ngà voi, ngọc đương thịnh hành khi đó, mà được may bằng da thuộc, nhuộm một màu đỏ thắm cực kỳ mỹ lệ, hình như còn thêu hoa, nhưng khoảng cách quá xa nên nhìn không rõ.
(*)Bản chỉ là dụng cụ dùng để bảo vệ ngón tay khi bắn tên thời xưa
Chàng đeo bản chỉ vào rồi dùng ngón cái kéo cung, dùng ngón trỏ và ngón giữa áp vào ngón cái, sau đó khẽ kéo một cái.
Tựa như cầm sư gảy cổ cầm;
Tựa như sương móc ngưng kết thành hạt châu;
Tựa như chim bay vút ra khỏi rừng cao; Tựa như thỏ chạy vụt ra khỏi hang... Nhẹ nhàng khẽ vút lên, khẽ lao đi.
Mũi tên trong chớp mắt đã bay đến trước chiếc đến lồng đầu tiên, xuyên "phập" vào, đúng lúc mọi người căng thẳng, nó lại đột ngột dừng lại.
Khương Trầm Ngư "a" lên, thầm kêu: Không xong rồi! Lẽ nào bắn chiếc đèn đầu tiên đã ngừng?
Sau đó lại nghe thấy "bụp" một tiếng, cả chiếc đèn đột nhiên nổ tung, trong ánh lửa, một ngọn lửa như rồng bay bắn vụt về phía trước, xuyên qua chiếc đèn lồng thứ hai, lại một tiếng nổ vang lên giòn giã, rồng lửa tiếp tục tiến lên, cứ như thế xuyên qua năm chiếc đèn lồng, cuối cùng bay đến bia cỏ, đốt cháy cả chiếc bia, cả bia lẫn tên hừng hực bốc cháy.
Tất cả những người có mặt không ai là không bị kỳ quan đó làm chấn động đến mức trợn mắt há mồm, nhất thời, cảnh tượng lặng phắc như tờ, chỉ nghe thấy tiếng lửa cháy xèo xèo và tiếng hít thở của mọi người.
Bia tên cuối cùng đã cháy hết, rơi bịch từ trên giá xuống dưới đất.
Cơ Anh lúc này mới buông tay, cười nói: "Anh hiến trò mọn rồi".
Tiết Thái vỗ tay đầu tiên, được hắn nhắc nhở, những người còn lại cũng lũ lượt vỗ tay tán thưởng.
Tiết Thái nói: "Rất đẹp. Hầu gia biết về sức không bì kịp tam thúc, không thể bắn tên xuyên thủng đèn lồng mà không ngừng lại, vẫn lao về phía bia cỏ được như tam thúc, nên mượn lực tăng lực, để mũi tên thứ nhất dừng trong đèn lồng, trên mũi tên đó hẳn đã bôi thứ gì, vừa gặp lửa là bốc cháy phát nổ, thế nên đầu mũi tên mượn sức nổ tiếp tục bay về phía trước, cứ thế cho đến khi bắn vào bia".
Cơ Anh cười bình thản, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Tiểu bối chỉ nói sau khi dùng tên bắn rách đèn lồng lại bắn trúng tâm bia, không hề nói không được dùng mưu trên cung tên. Tam thúc tiểu bối đã dùng hảo cung hàng đầu để tỉ thí, hầu gia đương nhiên cũng có thể dùng mũi tên đặc biệt. Hai người đều hoàn thành được đề thi của tiểu bối, vốn có thể coi là ngang tài ngang sức, nhưng mệnh đề của tiểu bối là phải bắn trúng tâm bia, về điểm này, mũi tên của hầu gia tuy cuối cùng cũng bắn trúng bia, nhưng lại không cắm vào tâm, cho dù bây giờ bia đã cháy hết, không thể xác minh, nhưng vừa nãy tiểu bối nhìn rất rõ, đề này hầu gia đã thua. Ngài có phục không?".
Cơ Anh kêu "chà", sờ mũi nói: "Vốn cho rằng có thể dùng tiểu xảo không ngờ vẫn không qua được mắt của ngươi. Hay lắm, ta nhận thua".
Hai người họ, một người phán xét nghiêm khắc, một người nhận thua sảng khoái.
Khương Trầm Ngư xem tới đây, càng lúc càng thấy hứng thú. Tai nghe thấy đám nữ quyến bên cạnh trách móc: "Ấy, cái tên tiểu Tiết Thái kia đáng ghét quá đi, hầu gia rõ ràng bắn đẹp mắt hơn Tiết Hoằng Phi nhiều mà, sao lại còn lấy cái cớ nhỏ xíu ấy để phán ngài thua chứ?".
"Đúng thế, đúng thế, bắn tên kiểu Tiết Hoằng Phi, chúng ta thấy nhiều rồi, còn bắn tên kiểu hầu gia, đây là lần đầu tiên chứng kiến, sao lại phán ngài thua được!".
Oanh oanh yến yến, đầy bụng bất mãn.
Khương Trầm Ngư bụm môi cười, khiến Lý thị tò mò: "Trầm Ngư, muội cười gì đấy?".
"Không có gì... nhưng muội cảm thấy, lần tỉ thí này, cuối cùng chắc chắn sẽ hòa".
"Hả? Tại sao? Làm thế nào muội biết được?".
"Tóm lại, tẩu tẩu tiếp tục xem sẽ biết". Nàng úp úp mở mở, ra vẻ thần bí, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn dán vào cảnh tượng dưới lầu, không nỡ rời mắt.
Lúc này, Tiết Thái ra đề thứ hai: "Xưa có thần xạ thủ Phi Vệ, thu nhận một đồ đệ tên là Kỷ Xương, lệnh cho Kỷ Xương phải học không chớp mắt trước tiên rồi mới nói đến bắn tên. Năm năm sau, Kỷ Xương nhìn thấy rận dưới lớp lông của con bò Yak, con nào con nấy đều to như một trái núi, một tên bắn đi trúng giữa con rận, nhưng cọng lông bò mà con rận bám lại không hề đứt. Lúc này tiễn thuật mới thành. Từ đó có thể thấy, bắn xa khó, bắn nhỏ càng khó hơn. Đề thứ hai của tiểu bối chính là: Tại đây, hai vị chọn một vật để ngắm bắn, đồ ai bắn nhỏ nhất, người đó sẽ thắng".
Hắn càng nói càng đắc ý, càng nghĩ càng thấy đề thi này của mình tuyệt diệu, (hắn) có thể sánh với Phi Vệ, hơn nữa người tỉ thí tự chọn vật để bắn, đối với họ mà nói lại càng tốn tinh lực hơn, đã khó lại thêm khó... Đương lúc vui sướng, một tiếng gió vút đến.
Nói là một tiếng, kỳ thực có hai luồng gió, xẹt qua hai bên tai, sau đó "ting" một tiếng, phát ra âm thanh rung rung.
Hóa ra hai mũi tên được bắn ra cùng lúc, hơn nữa bay sát qua mặt hắn, bắn trúng bức bình phong sau lưng hắn.
Con ngươi của Tiết Thái co lại, sắc mặt trắng nhợt.
Tiết Hoằng Phi cười ha hả: "Không ngờ hầu gia và ta lại cùng nghĩ đến một vật. Tiểu Thái, cháu đứng đó làm gì, còn không quay đầu sang nghiệm thu kết quả? Nhưng động tác phải nhẹ nhàng một chút, tránh làm đứt tóc".
Hai viên thị tòng vội vàng bước lên, nhổ mũi tên trên bình phong ra, chỉ thấy mỗi mũi tên xuyên qua một sợi tóc, mà sợi tóc đó vẫn bám trên đầu Tiết Thái, chưa hề đứt đoạn.
Không cần nói, hai mũi tên này đương nhiên là của Tiết Hoằng Phi và Cơ Anh bắn.
Đám nữ quyến trên lầu xem đến đây, ai nấy đều cười gập cả bụng: "Ai da, muội xem vẻ mặt của tiểu Tiết Thái kìa, đúng là đặc sắc ngàn năm hiếm thấy! Nó e là nằm mơ cũng không ngờ, hai người đó lại dám hạ thủ với nó!".
"Nhìn từ điểm này, có thể thấy Tiết Hoằng Phi và hầu gia thật ăn ý, cùng nghĩ đến bắn sợi tóc của Tiết Thái. Việc này không phải giỡn chơi, chẳng may lỡ tay, thọ yến đêm nay liền biến thành tang yến rồi!".
Quả nhiên, Tiết Thái giận dữ nói: "Cái này không tính!".
Tiết Hoằng Phi căn vặn: "Sao không tính?".
"Hai người chọn cùng một vật, làm sao phân thắng thua được? Hơn nữa tóc, tóc của cháu, căn bản không thể coi là một vật nhỏ!".
Cơ Anh cười tươi rói, nói: "Đúng là không tính. Nghe nói trong vạn vật, con ngươi trong mắt người là nhỏ nhất, khi co lại cực độ so với lỗ kim còn nhỏ hơn trăm lần, chi bằng mũi tên tiếp theo bắn vào mắt, được chứ?".
Thấy chàng làm tư thế giương cung, Tiết Thái vô thức bịt mắt mình, kêu lên: "Không được, không được, không được bắn mắt tiểu bối! Được rồi, đề này hai người đều qua, hòa hòa!".
Lời vừa thốt ra, phía dưới cười rộ lên.
Bữa tiệc vốn vạn phần căng thẳng, cũng nhờ thế mà thoải mái hơn.
Tiết Thái biết mình bị bỡn, trong lòng tức giận, sầm mặt ra đề thứ ba: "Người đâu".
Mấy tên gia bộc bưng mười hai quả bóng nước may bằng da lợn đặt trên chiếc giá cao bằng nửa thân người, đầu cuối liền nhau, xếp thành vòng tròn, ở giữa vừa đủ một người đứng.
Tiết Thái nói: "Đây là một vòng tròn bóng nước, chất liệu da cực mỏng, dao sắc chạm vào là rách. Đề thứ ba của tiểu bối chính là: Người đứng trong vòng tròn, có thể dùng một mũi tên làm rách toàn bộ bóng nước hay không?".
"Nó điên rồi!". Một nữ quyến kinh ngạc nói: "Sao có thể làm được?".
"Đúng thế, người phải đứng giữa vòng tròn, còn dùng một mũi tên bắn vỡ toàn bộ bóng nước, lẽ nào mũi tên đó có thể chuyển hướng sao?".
"Không thể nào...".
Dưới lầu Tiết Hoằng Phi chau mày: "Cháu chắc chắn chứ?".
"Đương nhiên, à đúng rồi, phải dùng cung tên bình thường". Tiết Thái nói đoạn liếc Cơ Anh một cái, hàm ý không cho phép dùng bất cứ thủ thuật nào trên mũi tên. Cơ Anh chỉ cười không nói, còn Tiết Hoằng Phi đã lắc đầu nói: "Không thể làm được, không thể có người làm được!".
"Nếu hai vị không làm được, tiểu bối có thể làm cho hai vị xem. Nhưng...". Tiết Thái chớp mắt cười nói: "Lúc trước hai vị chỉ nói tỉ võ, không định ra phần thưởng, hai vị đều không quan tâm thì cũng được thôi, nhưng tiểu bối đã nhập cuộc thì nhất định phải có được chút lợi lộc. Cũng có nghĩa là nếu hai vị không làm được đề thứ ba này mà tiểu bối làm được, tiểu bối sẽ đòi mỗi người một món đồ".
Tiết Hoằng Phi nhướn mày: "Ta biết vừa nãy bắn tóc của cháu, cháu ghim hận trong lòng, quả nhiên bây giờ liền báo thù. Nói đi, cháu muốn gì?".
Thường ngày hẳn Tiết Thái và hắn đã quen nói móc châm chọc nhau, bây giờ bị nói thành nhỏ mọn thù dai cũng không hề bận tâm, chỉ là hai mắt sáng rỡ, vui sướng đáp: "Được, cháu muốn cây Phá Thiên cung của thúc!".
Tiết Hoằng Phi giơ cây trường cung màu đen trên vai lên, cười nói: "Từ khi cháu bắt đầu học bắn tên đã luôn muốn có cây cung này của ta, cũng được, nếu cháu thực sự thực hiện được đề thứ ba mà ta không làm được, cây cung này cho cháu coi như là mỹ nhân xứng với lan thảo, cùng tỏa sắc khoe hương".
"Tam thúc đồng ý?".
"Ta không nói cho cháu bây giờ, ít nhất cháu phải để ta thua tâm phục khẩu phục mới được".
"Được hứa chắc như vậy nhé!" Tiết Thái lại nhìn sang Cơ Anh, ngắm kỹ chàng một lượt từ đầu xuống chân.
Cơ Anh nửa cười nửa không, cuối cùng hắng giọng nói: "Ngắm trúng thứ gì sao?".
"Ừm. Nếu tiểu bối thắng, tiểu bối muốn bản chỉ của hầu gia".
Lý thị cười nói: "Ái chà, đúng là không nên khoe báu vật trước mặt tên tiểu quỷ này, phàm những thứ nó thích, có thứ gì thoát được? Phá Thiên cung của Tiết Hoằng Phi, bản chỉ của Kỳ Úc hầu, bộ trang bị coi như đầy đủ rồi. Hóa ra, vị tiểu thiếu gia này đến thọ yến của lão gia là để tìm lễ vật à?".
Khi mọi người đều cho rằng Cơ Anh sẽ đồng ý, sau đó đợi xem Tiết Thái thực hiện đề thứ ba như thế nào, Cơ Anh lại nói một từ: "Không".
"Cái gì?". Tiết Thái sửng sốt.
Cơ Anh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bản chỉ đó, ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhàn nhạt: "Chiếc bản chỉ này là vật ta yêu thích nhất cho nên không thể bỏ được".
Tiết Thái lộ vẻ thất vọng, không đợi hắn nói tiếp, Cơ Anh đã cởi áo bào, bước về phía vòng tròn bóng nước đó, vừa đi vừa nói: "Ta đã không nỡ cho ngươi, cho nên, đề này chỉ có thể thắng, không được phép thua".
Nữ quyến kinh ngạc nói: "Ối? Hầu gia sẽ thực hiện đề thứ ba?".
"Đến Tiết Hoằng Phi còn bỏ qua đề thứ ba, hầu gia thực sự làm được sao?".
"Cái bản chỉ đó nếu như làm bằng da thì đâu phải là vật quý giá gì, tại sao hầu gia không chịu cho Tiết Thái?".
Trong tiếng bàn tán, Cơ Anh bước đến trung tâm vòng tròn bóng nước, Chu Long mang cung tên lên. Ai nấy mở to mắt nhìn, xem chàng kéo cung thế nào. Trước khi nhận cung, chàng ngẩng đầu nói: "Người phải đứng trong vòng tròn?".
Tiết Thái gật đầu: "Người phải đứng trong vòng tròn". "Một tên làm vỡ toàn bộ bóng nước?".
"Đúng, một mũi tên làm vỡ tất cả bóng nước".
"Còn có yêu cầu khác không?".
Trên mặt Tiết Thái chợt hiện lên vẻ cổ quái, nhưng ánh mắt càng sáng bừng, cuối cùng gật gật đầu: "Không có".
"Được". Cùng với tiếng "được", chỉ thấy ống tay áo Cơ Anh vung lên, chúng nhân vẫn chưa nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra đã nghe thấy một tiếng "phập", rào rào, tất cả bóng nước đã vỡ toạc, nước bên trong ào ra.
Mà trong vòng tròn bóng nước đang trào xối xả đó, Cơ Anh tóc đen áo trắng, nụ cười nhàn nhạt, nhìn Tiết Thái, nói: "Ta làm xong rồi".
Chàng giơ tay phải lên, mũi tên kẹp giữa ngón tay sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
Khương Trầm Ngư nhớ lại, đúng rồi, khi đó, Cơ Anh đã thắng như thế...
Chàng không dùng phương pháp ghê gớm gì, cũng không có kỳ kế đặc biệt gì, chàng chỉ tùy tiện bước vào trong vòng tròn, không dùng cung tên, chỉ lấy một mũi tên, sau đó cầm tên xoay tròn một vòng, đầu mũi tên đâm tới đâu, bóng nước vỡ sạch tới đó...
Một phương pháp đơn giản biết bao.
Nhưng lúc đó, ngoài chàng ra, không ai nghĩ tới.
Tiết Thái chỉ nói phải đứng trong vòng tròn, phải dùng một mũi tên làm vỡ tất cả bóng nước, nhưng hắn không nói mũi tên đó phải bắn từ cung tên. Cơ Anh nắm được kẽ hở duy nhất đó, chiến thắng cửa này.
Bởi vì đề thi ngày đó là tỉ thí tiễn pháp, lại thêm hai đề trước quả thực đều là dùng cung bắn tên, vì thế tạo thành ám thị tâm lý cho mọi người rằng đề thứ ba cũng là bắn tên, mà quên mất rằng không dùng cung, chỉ cần dùng tay giữ tên cũng có thể làm được.
Đến giờ nàng vẫn không quên vẻ mặt Tiết Thái khi đó, bởi vì bản thân nàng khi đó cũng có biểu cảm giống như vậy.
Sau chấn động, bái phục, có chút đố kỵ, là ngưỡng mộ khó nói nên lời.
Kỳ Úc hầu, Cơ Anh.
Bạch Trạch công tử, Cơ Anh.
Chàng hóa ra là người như thế...
Hết thảy ánh đèn trong thọ yến đều tối đi, chỉ có chàng đứng giữa sân, thu hết ánh sáng và tinh hoa của đất trời, tỏa sáng chói lọi, rực rỡ lay động lòng người.
Đó là lần đầu tiên nàng thấy Cơ Anh.
Có lúc tình cảm kỳ lạ như thế, chưa từng hội ngộ thì thôi, nhưng một khi đã hội ngộ, khi nghe người khác kể những sự tích về chàng, tâm trạng đã hoàn toàn biến đổi.
Sau thọ yến hôm đó, lúc tẩu tẩu chỉ huy đám người hầu trong phủ thu dọn, tẩu tẩu hỏi: "Sao muội biết cuộc tỉ thí đó chung cuộc sẽ hòa?".
Nàng đáp: "Muội nghĩ thế này: Sở dĩ hầu gia đứng ra ôm việc này vào người là để giải vây cho cha, nhưng cũng không thể vì thế mà đắc tội với Tiết gia, cho nên, nếu là muội, chắc chắn sẽ đánh hòa, như thế mình không mất thể diện, đối thủ cũng đẹp mặt. Nhưng không ngờ Tiết Thái lại chen chân, đề ra lại khó như thế, có lẽ lúc đó hầu gia cũng đau đầu lắm. Nhưng ngài thông minh như thế, đề bài của Tiết Thái làm khó được Tiết Hoằng Phi, nhưng không làm khó được ngài. Cho nên, cuối cùng vẫn theo kế sách ban đầu của ngài, viên mãn tàn cuộc Đêm nay... nếu không có hầu gia, thật không biết sự tình sẽ biến thành thế nào nữa...".
Lý thị thở dài, gật đầu nói: "Đúng thế. Haizz, lão gia cái gì cũng tốt, nhưng vì quá tốt, nên việc gì cũng nhường nhịn, dẫn đến đối phương càng ngày càng không coi chúng ta ra gì, cứ thế này thì khó sống lắm. May mà từ khi Họa Nguyệt vào cung luôn được sủng ái, nhà ta đều nhờ hết vào muội ấy...".
Nhớ đến tỉ tỉ tiến cung năm ngoái, trong lòng Trầm Ngư lại nhói đau, thế là, cảnh tượng xoay vòng, khi dừng lại, trước mặt là một cảnh tượng xa hoa lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, không có gì thay đổi, cũng là tiệc mừng thọ như thế, cũng tân khách tụ hội như mây, đến thứ tự chỗ ngồi dường như cũng không thay đổi, nhưng vị trí của Cơ Anh lại trống huơ trống hoác.
Rõ ràng nàng đứng ở trung tâm hội trường, nhưng tất cả mọi người đều không thấy nàng, họ thì thầm bàn tán, những lời nói rì rầm xen kẽ, nặng nề lọt vào tai nàng "Nghe nói đêm nay Kỳ Úc hầu không đến đâu. Hầu gia bệnh rồi!".
"Ta cũng nghe nói, bệnh hình như nặng lắm, đã hơn nửa tháng không lên triều rồi".
"Có nghe nói là bệnh gì không?".
"Không rõ, chỉ nói là nhiễm phong hàn, giờ mới tháng tư, đương lúc xuân quang rực rỡ, sao lại nhiễm phong hàn được?"
"Nghe nói là vì mẫu thân bệnh nặng qua đời, thương tâm quá đỗi, cho nên mới bị bệnh".
"Vậy thì đúng rồi, Kỳ Úc hầu từ lâu đã có tiếng là hiếu tử".
Hóa ra là thế, giờ là năm Đồ Bích thứ ba, mừng thọ lần thứ năm mươi mốt của phụ thân, nàng nhớ mình dậy từ sớm tỉ mỉ trang điểm, biết rằng nữ quyến không được nhập tiệc, người đó kỳ thực không nhìn thấy nàng, nhưng nàng vẫn mặc chiếc áo đẹp nhất, chải kiểu tóc đẹp nhất, thẹn thùng trốn sau cửa sổ giống như năm trước, ngóng trông người đó đến.
Thế nhưng vị trí của chàng luôn để trống.
Bởi vì chàng bệnh rồi, mọi người đều nói chàng không đến được.
Nàng thất vọng vô cùng.
Nhưng đám nữ quyến lại bàn tán một chuyện khác: "Này, muội có nghe nói chuyện về đại mỹ nhân đó không?".
"Hả? Tỉ nói có phải là... đại mỹ nhân đó?".
"Mỹ nhân gì?". Có người tò mò.
Tẩu tẩu thở dài: "Thì chuyện hoàng thượng thích một cung nữ, không những sủng hạnh thị, mà ngay ngày hôm sau còn phong làm phu nhân".
"Cái gì? Phong luôn làm phu nhân? Đó chẳng phải là cung hàm còn cao hơn quý nhân nhà chúng ta sao?".
Tẩu tẩu lo lắng nói: "Đúng thế, từ trước tới nay chưa từng có lệ phong vượt liền mười cấp như thế, khiến Họa Nguyệt tức tối tái mặt. Nhưng làm thế nào được, hoàng thượng kiên quyết muốn thế, các đại thần khuyên cũng chẳng được, nghe nói Tiết gia vốn cũng không đổi ý, cực lực phản đối, kết quả trung lang tướng vừa nhìn thấy mặt phu nhân đó, hồn phách điên đảo luôn, không nói nổi nửa chữ... Có thể thấy dung nhan cung nữ đó họa thủy đến mức nào!".
"Muội còn nghe nói, bây giờ trong cung đang chuẩn bị vật liệu, chuẩn bị xây Lưu Ly cung cho vị phu nhân mới đó nữa".
Đám nữ quyến nhất loạt thở dài.
Quả thực, Bích quốc từ khi dựng nước tới nay, chưa từng có hoàng phi nào được sủng ái đến mức đó.
"Vật cực tất phản, vinh hoa chẳng dài lâu". Tẩu tẩu kết luận như thế.
Nàng nghe thấy những lời thị phi đó, trong lòng lơ đãng, đang lúc mơ màng, phía dưới lại xôn xao ồn ào, không biết ai đó hét lên: "A! Kỳ Úc hầu đến rồi!".
Nàng lập tức bay xuống từ cửa sổ, cơ thể nhẹ bẫng, nhưng tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến trước mặt Cơ Anh.
Cơ Anh đang được người hầu trong phủ dẫn đường, đi vào hội trường.
Còn nàng đứng cách chàng một thước, chàng tiến một bước, nàng lùi một bước, nhìn chàng không hề rời mắt.
Đây là lần thứ hai nàng gặp Cơ Anh, cách lần thứ nhất vừa tròn một năm.
Dáng vẻ mày mắt chàng vẫn chưa hề phai nhạt trong tâm trí nàng, nhưng chàng đã khác rồi...
Cơ Anh khi ấy phong thái hào sảng, nhân nhã vô mưu, nụ cười ấm áp, khiến người ta cảm thấy bất cứ lúc nào nhìn thấy một người như thế cười cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Mà nay, ngũ quan vẫn là ngũ quan khi xưa, nhưng khí chất đã hoàn toàn khác biệt, hai mắt hõm sâu, tròng mắt vằn máu, không có thần thái, cũng không có sức sống, vô cùng tiều tụy.
Nàng còn đang hoảng hốt kinh ngạc, phụ thân đã nhanh chân nghênh đón: "Hầu gia bệnh mà vẫn đến, thật là ưu ái lão phu, mời hầu gia ngồi!".
Cơ Anh cười cười, đưa quà mừng, lễ số tuy chu toàn, nhưng vẫn có một cảm giác xa cách, tâm tư để ở tận đâu đâu, đến khi an tọa, cảm giác này càng rõ rệt, có người lên chúc rượu, chàng đón lấy uống cạn, người khác cười, chàng cũng cười theo.
Khương Trầm Ngư nhìn mãi nhìn mãi, nước mắt bỗng dưng ứa ra.
Nàng nghĩ nàng đúng là ngu độn, sự tình rõ ràng như thế, nhưng năm đó nàng lại hoàn toàn không nhìn ra - Người ngồi uống rượu ở đó rõ ràng là một linh hồn đau khổ đến cùng cực, đang giằng xé và nghẹn ngào trong im lặng.
Cơ Anh uống hết chén này đến chén khác, nàng thấy rượu sánh ra ướt đẫm áo chàng, nàng còn nhìn thấy một bàn tay chàng giấu dưới bàn đang run run, nàng nhìn thấy cuối cùng chàng gạt người hầu ra, tự đứng dậy, loạng choạng bước vào hậu hoa viên.
Nàng vội vàng đi theo, rồi nhìn thấy chàng ôm hòn giả sơn nôn thốc nôn tháo, nôn mãi nôn mãi, bỗng dưng bắt đầu cười khẽ cười mãi cười mãi, rồi dừng lại, ngẩng đầu lên, ngước nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, im lặng thẫn thờ.
Nam tử tên Chu Long đứng bên cạnh, đưa cho chàng một chiếc khăn ướt, nói: "Hầu gia, chúng ta về thôi".
"Về", ánh mắt Cơ Anh trở nên thảng thốt, bỗng nói: "Không, ta còn phải thi bắn tên với Tiết Thái...".
"Hầu gia", trong giọng nói của Chu Long chất chứa vài phần đau khổ, "Tiết tiểu công tử đi Yên quốc, ngài quên rồi".
"Vậy sao?". Cơ Anh có vẻ rất ngạc nhiên, lẩm bẩm, "Đi Yên quốc rồi à, thảo nào năm nay không thấy... đi Yên quốc rồi... đi Yên quốc rồi".
"Hầu gia, chúng ta về thôi". Chu Long đưa tay dìu chàng, Cơ Anh lại như nhìn thấy một thứ gì rất đáng sợ, hất tay y ra, sau đó lùi lại mấy bước, đến khi đứng vững, mới nhận ra mình luống cuống, ánh mắt tối sầm, thấp giọng nói: "Nhưng... ta không muốn về. Chu Long, ta không muốn về...".
"Hầu gia...".
"Ta muốn ở đây thêm một lúc nữa, một lúc nữa thôi...".
Giọng chàng càng lúc càng nhỏ, ánh mắt càng lúc càng thê lương, chàng lấy một chiếc túi gấm từ trong tay áo ra, mở ra, trong đó là chiếc bản chỉ chàng đã đeo trong lúc thi bắn tên năm ngoái.
Ánh trăng như nước.
Màu sắc của chiếc bản chỉ đã nhạt đi rất nhiều, loáng thoáng ánh lên màu đỏ sẫm như sắc máu.
Cơ Anh chăm chú nhìn chiếc bản chỉ đó, ánh mắt lay động từ nhạt chuyển sang đậm, lại từ đậm biến thành nhạt, cuối cùng khẽ cười: "Bỏ đi, bỏ đi, bỏ đi...", chàng nói liền ba tiếng "bỏ đi" rồi giơ tay lên như muốn vứt đi, nhưng tay vung đến nửa chừng lại dừng lại, như hóa đá giữa không trung, vẻ bi thương hiện lên trên khuôn mặt.
Chu Long đứng bên thở dài, nói: "Hầu gia, người... hà tất phải...".
"Vứt, không, được, Chu Long, ta vứt không được... Đến phút này, ta vẫn, không nỡ vứt... Ha ha, ha ha ha ha... haizz.".
Thanh âm ngưng bặt, cánh tay mềm nhũn buông xuống, chàng nắm chiếc bản chỉ đó, cúi đầu lặng yên.
Tiếng gió ù ù, mấy đám mây trời che khuất vầng trăng tròn.
Cơ Anh đứng giữa bóng tối, vẻ ảm đạm bao trùm lấy chàng.
Khương Trầm Ngư đứng cách chàng khoảng ba trượng, nàng nghĩ nam tử này tại sao lại ưu sầu đến thế. Chàng rõ ràng thông minh đa tài như thế, bất cứ câu đố nào cũng không làm khó được chàng mới phải, chàng luôn tươi cười ôn hòa, nhã nhặn, luôn có thể dùng nụ cười che giấu nội tâm... Nhưng, đêm nay, nam tử đứng bên hòn giả sơn nôn thốc nôn tháo rồi lại cúi đầu im lặng này, tuy không phong tư hào sảng, cao quý tao nhã khó tả bằng lời như trước, nhưng lại khiến nàng thực sự cảm thấy đau lòng.
Nàng nhìn dáng vẻ này của chàng, trái tim đau nhói.
Rất muốn chạy tới ôm lấy chàng, dùng giọng nói dịu dàng nhất, nói với chàng, đừng buồn nữa;
Rất muốn làm cho chàng điều gì đó, để chàng lấy lại vẻ vinh quang và rạng rỡ khi trước;
Rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều việc muốn làm...
Nhưng mà, nàng không cất bước nổi, chỉ có thể im lặng chăm chú nhìn chàng, cứ thế nhìn mãi nhìn mãi.
Công tử, chàng biết không, thực ra, trước khi Khương thị quyết định liên hôn với chàng, ta đã dõi theo chàng từ lâu, từ rất lâu rồi...
Từng thấy ngọc trắng nhuộm vết nhơ.
Ngày qua tháng lại mà chẳng thấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Họa quốc: Đồ Bích
General FictionNguyên tác: Thập Tứ Khuyết Văn án + Tiết tử Lấy sợi mà thêu, có thể đan ra năm tháng. Lấy tâm mà thêu, có thể dệt được giang sơn. Ở vùng đất đai rộng lớn này, Yến Trình Nghi Bích tứ phân thiên hạ. Con gái út của hữu tướng Bích quốc Trầm Ngư, dung nh...