8

1.1K 103 7
                                    

Tiểu Bao rất ngoan, cậu bé nghe lời căn dặn của baba không bắt nạt Tiêu Chiến, còn phải trông chừng sợ anh đi lạc vì không biết đường. Tiêu Chiến thở dài, chẳng hiểu sao Nhất Bác lại dùng cách đó dỗ dành đứa nhỏ nữa, tối hôm qua còn nói anh trông tiểu Bao mà giờ lại thành bé con trông nom anh.

Bị tiểu Bao nhốt trong phòng không cho ra ngoài, Tiêu Chiến đành lấy điện thoại mở phim hoạt hình cho bé con xem. Tiểu Bao thích lắm, an tĩnh nằm trong vòng tay anh cầm điện thoại rồi cười khúc khích. Mê mê man man thế nào Tiêu Chiến ngủ mất tiêu, mơ màng tỉnh dậy lại thấy bé con ngồi ở bên cạnh, một tay ôm điện thoại còn một tay vỗ vỗ lên người mình như muốn ru ngủ.

Nắm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm đang vỗ nhẹ trên người mình, Tiêu Chiến lên tiếng hỏi, "Tiểu Bao, con có muốn ta làm cha của con không?"

Thấy cái đầu nhỏ lắc lắc, Tiêu Chiến khó hiểu hỏi tại sao? Thì tiểu Bao nói không muốn phải xa baba. Tiêu Chiến cố tình dụ dỗ, nói bé con nếu đồng ý tới ở với anh sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon, có phòng đẹp, có nhiều đồ chơi và các thứ khác nữa. Tiểu Bao mắt vẫn dán vào điện thoại, miệng nhỏ nói không cần những thứ đấy, cậu bé chỉ cần baba là đủ rồi.

"Con yêu baba tới vậy sao?"

Tiểu Bao gật đầu cái rụp, lớn tiếng nói, "Yêu, rất yêu"

"Vậy con có yêu chú không?"

Tiểu Bao liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, miệng chu chu nói, "Không yêu"

Giống như bị tạt cả gáo nước lạnh vào mặt, Tiêu Chiến đờ đẫn nhìn tiểu Bao, anh ngồi bật dậy giằng lấy điện thoại trong tay cậu bé

"Không yêu thì trả điện thoại cho chú, khi nào yêu thì chú cho con luôn chiếc điện thoại này"

Tiểu Bao chằng thèm nhìn Tiêu Chiến lấy một cái, cậu bé lết mông ra mép giường, tuột xuống rồi xỏ dép vào chân. Đi tới bên cạnh giá vẽ tranh, tiểu Bao chọn tới chọn lui mới rút ra một chiếc bút chì ngắn.

Tuy chỉ là vài nét vẽ nguệch ngoạc nhưng bố cục rất rõ ràng, đúng là có năng khiếu di truyền. Tiêu Chiến cũng nghe Trác Thành nói từ lúc tới nơi này số tiền Nhất Bác kiếm được là nhờ vào việc vẽ tranh, dần dần các bức tranh của cậu được nhiều người biết đến, còn được trưng bày ở một số buổi triển lãm tranh. Tiêu Chiến có chút thắc mắc trong đầu, một bức tranh trưng bày triển lãm bán ra cũng khá được giá, vậy nhưng tại sao cuộc sống của Nhất Bác với tiểu Bao lại không khá giả chút nào, lại nghĩ có lẽ tính cậu tiết kiệm nên việc chi tiêu cũng có kế hoạch rõ ràng.

Tiêu Chiến hỏi tiểu Bao đang vẽ gì? Cậu bé nói đây là ngôi nhà của cậu và baba, Tiêu Chiến lại chỉ vào một cái hình giống như một con gì đó đang rượt đuổi một cái gì đấy nhìn không rõ ràng, hỏi vẽ gì? Thì bé con cười khúc khích nói đó là con chó đang đuổi người xấu ra khỏi nhà của mình. Mặt mày Tiêu Chiến đen như đít nồi, anh ôm tiểu Bao đặt lên trên đùi rồi chọc lét khiến cậu bé giãy giụa

"Có phải con cố ý vẽ cho ta nhìn không hả? Để xem ta phạt con thế nào?"

Tiểu Bao cười lớn tiếng, miệng không ngừng gọi baba cứu mình. Cánh cửa phòng mở ra, nhìn thấy Nhất Bác, tiểu Bao vui mừng trượt xuống khỏi người Tiêu Chiến chạy tới ôm chầm lấy cậu. Bế bé con lên, Nhất Bác hôn vào má phúng phính rồi hỏi tiểu Bao ở nhà có ngoan không? cậu bé gật đầu rồi ôm cổ baba thật chặt giống như muốn thể hiện sự nhớ nhung của mình.

[ZSWW] _ Đêm Định MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ