Chương 7: Ước mơ

205 32 7
                                    

Ngày mới lại đến, ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống khắp thành phố Tokyo, từng ngôi nhà, từng con phố đều được bao lấy bởi màu vàng tươi sáng.

Dinh thự Kalego...

Iruma do đêm qua ngủ ở chỗ lạ nên trằn trọc mãi, thành ra sáng hôm nay huyết sắc hồng hào thuyên giảm rất nhiều.

Cậu dụi mắt xuống giường bước đến phòng vệ sinh.

Khoảng 15 phút sau, cậu hoàn chỉnh bước ra.

Nhìn xung quanh căn phòng một lần nữa, Iruma thoáng chút bất ngờ.

Tất cả vật dụng, tập sách, balo, quần áo của cậu đều được di dời đến nơi này, xem ra họ còn có lương tâm, không xem cậu như tù nhân mà đối xử tệ bạc.

Lấy bộ đồng phục trong tủ thay ra, soạn tập sách bỏ vào balo, cậu bước ra khỏi phòng, không thèm tắt điều hòa.

Xuống dưới lầu nhìn những thuộc hạ đang canh gác ngoài cửa, ai ai cũng cao to lực lưỡng, cậu khẽ nuốt khan.

"Cậu, ở lại ăn sáng."

Giọng nói này nghe xa lạ nhưng lại thân thuộc, là người đó.

Kalego từ trên lầu cũng bước xuống, Iruma cố ý đứng trước cầu thang chặn đường hắn, Kalego cũng không khách khí chen qua.

Iruma ở phía sau trừng mắt nhìn hắn, cậu lảm nhảm gì đó, làm động tác muốn đấm người nọ một cái.

Robin chứng kiến hết mọi sự việc, anh cố gắng nín cười, khẽ hỏi thầm: Cậu chủ sao hôm nay lại ấu trĩ như vậy chứ?

"Iruma, không được vô lễ với cậu chủ, dù sao ngài ấy cũng là chú ruột của cậu."

Iruma không phục, cậu tiến vào phòng bếp bướng bỉnh cãi lại:

"Gì chứ? Con người như vậy mà làm chú của tôi ư?"

Robin không chấp nhặt với trẻ con, anh lắc đầu nhìn hai con người ấu trĩ kia dùng bữa.

Chừng 10 phút sau bữa ăn kết thúc, không ai nói lời nào.

Iruma đeo balo bước ra ngoài, lập tức có giọng nói ngăn lại.

"Để thuộc hạ của ta đưa đi, nơi ta đến sẵn tiện đi qua trường của cậu, ta không muốn mang danh hẹp hòi, coi như bố thí đi."

Iruma nhíu mày, cậu thầm đánh giá đối phương...

Con người này trái với bề ngoài, lúc mở miệng ra toàn nói những lời khó nghe.

Iruma hất cằm, cậu ương ngạnh nói:

"Hứ, tôi không cần."

Kalego khoanh tay trước ngực, hắn tựa lưng vào tường nhìn đồng hồ rồi nhàn nhạt nói:

"7h50 phút, chắc cậu không muốn đi trễ đâu nhỉ? Mà người ta đã từ chối rồi, vậy ta đi trước."

Iruma đứng hình, cậu nhìn vào đồng hồ của bản thân, thật sự gần trễ rồi!

"A khoan, coi như tôi cho chú thể hiện thành ý."

Kalego cười nhạt, hắn cầm lấy tệp tài liệu bước ra ngoài, Iruma miễn cưỡng cũng nối gót theo sau.

[Kalego×Iruma] Ai Đã Đi Qua Mùa Mưa Năm Ấy | Yan_RosieNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ