Chương 11

182 34 1
                                    

Một đêm mưa to, đường phố trong cả tòa thành thị đều đẫm nước.

Gió đêm lạnh buốt.

Úc Linh ôm tay nải rách nát, lang thang không có mục tiêu trên lối đi bộ trồng đầy cây huyền linh, thân ảnh nhỏ gầy bước từng bước không có phương hướng, một đường dẫm lên bóng dáng bé nhỏ bị ánh đèn đường mờ nhạt kéo thật dài, tựa như muốn đi tẫn đêm dài.

Một chiếc xe đi qua, tựa như thuyền nhỏ rẽ sóng, gợn lên từng vòng sóng trên con đường ngập nước, lan về phía phương xa rồi chỉ để lại một mảnh yên lặng.

Nàng đi đôi giày vải đã cũ, giọt nước thấm vào chân lại ướt lại lạnh, còn cảm giác bùn đất dính dính làm cho nàng cảm thấy thực không thoải mái.

Nước trong núi không dễ dàng đọng lại nhiều như vậy.

Úc Linh không khỏi nghĩ, vạn hạnh nàng là một đóa miên hoa đã khai linh trí, nếu nàng là một đóa miên hoa bình thường nhất định sẽ bị trận mưa này xả ướt nhẹp.

Nhưng hiện tại nên đi đâu?

Ven đường đều là nước, không có nơi nào có thể dừng chân.

Thiếu nữ mờ mịt quay đầu lại nhìn lại con đường từng đi qua.

Nàng đi đã thật lâu thật lâu, chân trời đã thoáng nổi lên bụng cá trắng, giờ này khắc này nàng đã hoàn toàn không nhìn thấy nhà của Chung Sở Vân.

Không những không nhìn thấy còn không nhớ được đường trở về.

Khoảnh khắc ý nghĩ "Trở về" chợt lóe lên dưới đáy lòng, Úc Linh không khỏi dùng sức lắc lắc đầu.

Nàng sao có thể nghĩ đến trở về đâu?

Trở về đối mặt với hồ ly lạnh như băng kia, đối mặt với liên hôn giữa hai tộc không thể hiểu được kia sao?

Úc Linh đứng dưới đèn nhìn đường cái ngẩn ngơ một lát, bỗng nhiên nhẹ nhàng cắn cắn môi, ánh mắt kiên nghị mà siết chặt nắm tay nhỏ, tiếp tục đi về phía trước.

Đi nữa đi tiếp, cảm thấy mệt mỏi liền quẹo vào một con hẻm nhỏ, tìm một tòa nhà cũ an tĩnh, nhẹ nhàng đi vào.

Tòa nhà cũ không có thang máy, chỉ có một hàng hiên cũng không rộng rãi.

Đèn cảm ứng hỏng rồi, vòng bảo hộ đã rỉ sắt, trong góc không người để ý cũng giăng đầy mạng nhện.

Tin tức tốt là, Úc Linh đi vào liền thấy được một nơi có thể ở qua đêm.

Góc phải lầu một bày một cái sô pha cũ, sô pha tích một tầng bụi thật dày hôi, phía trên có tấm ván gỗ còn cắm mấy cái đinh, hiển nhiên là nhà ai vứt đi nhưng lại lười thu dọn.

Úc Linh ngắm nghía một lúc thấy bốn phía không có kẻ nào đi qua, liền cất tay nải vào bao nilon, giấu dưới tấm ván gỗ.

Trước khi giấu đi tay nải, nàng lấy ra hộp khoai lát đã rửa sạch, giờ phút này mở ra cái nắp nhựa, lại ném vào một góc kín, liền thành chiếc giường nhỏ của nàng tối nay.

Sau khi xác nhận chiếc giường nhỏ đã được giấu kín, Úc Linh hết sức an tâm mà hóa thành miên hoa chui vào.

Miên hoa nho nhỏ dạo trong hộp khoai lát thùng điều chỉnh tư thế hồi lâu, rốt cuộc đã thoải mái, lúc này mới hướng ra phía ngoài vươn một mảnh lá cây nho nhỏ nhẹ nhàng dựng lên nắp hộp khoai, chỉ để lại một khe nhỏ để hô hấp.

Một giấc này, Úc Linh ngủ cũng không an ổn.

Nửa mộng nửa tỉnh, nàng nghe thấy những thanh âm ồn ào thuộc về thành thị này.

Không ngừng có tiếng bước chân từ bên cạnh nàng lướt qua, hoặc đều đều, hoặc nhẹ nhàng, hoặc dồn dập.

Có mùi thơm của trứng gà và màn thầu không biết từ nơi nào bay tới.

Trong hẻm nhỏ mơ hồ truyền đến tiếng trẻ con nhân loại kêu, nhanh lên gì đó, bị muộn rồi hay sao đó......

Khi khu nhà dần dần an tĩnh lại, tiếng ô tô bóp còi trên đường cái cũng dần dần ầm ĩ lên.

Thành phố đã thức tỉnh.

Mới ngủ không bao lâu, Úc Linh mở hai mắt.

Trước mắt đen nhánh một mảnh, hộp khoai lát chắn phong che trần cho nàng tuy có tốt, nhưng lại giống một cái quan tài.

Nàng cuộn bên trong kiên nhẫn nghe một hồi lâu, sau khi xác định bên ngoài không động tĩnh gì, vội vàng tranh thủ thời gian chui từ trong hộp khoai ra, lắc mình huyễn ra hình người.

Úc Linh mở ra hai tay, vươn vai.

Cuối cùng, nàng lấy ra tay nải giấu dưới tấm ván gỗ tối hôm qua cùng hộp khoai lát, dùng khăn giấy ướt xoa xoa bụi bặm không cẩn thận dính lên, xoay người đi ra.

Nàng nghĩ, vị trí nàng chọn rất an toàn, trước khi đi ngủ tay nải ở đâu, tỉnh lại vẫn còn ở đấy.

Sáng sớm, thành thị thập phần náo nhiệt.

Trên đường người đi bộ vội vàng, trên đường xe tới xe lui.

Ban đêm, lối đi bộ còn không có một bóng người, một lúc sau đã có nhiều thật nhiều chủ quán hàng rong đẩy xe bán đồ ăn sáng.

Có bán bánh rán bánh bao chiên, cũng có cháo ngọt cháo mặn hoặc sữa đậu nành bánh quẩy.

Úc Linh đi một đường nhìn một đường, bụng trống trơn, cái gì cũng muốn ăn nhưng cái gì cũng không mua nổi.

Nên đi đâu kiếm tiền đây?

Nàng nhìn đám người lui tới bên người, lại một lần lạc hướng.

Thiếu nữ nhìn qua không quá 17, 18 tuổi, theo đám người đi trên con đường đẫm nước mưa chưa khô.

Trên đường người đi bộ nhiều như vậy, ai lại cũng không nói gì với ai.

Úc Linh cứ thế đi, bất tri bất giác đi thật xa.

Đột nhiên, nàng đi ngang qua một cửa hàng sủi cảo gần trường cấp hai.

Cửa hàng dán một tờ giấy viết: "Tìm người làm sủi cảo và người phục vụ, 1500 một tháng, bao ba bữa."

Hai hàng chữ ngắn ngủn nháy mắt làm mắt Úc Linh sáng ngời.

[BHTT-Edit Hoàn] Tiểu miên hoa - Vô Liêu Đáo ĐểNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ