Chapter 6: Ballet Slipper

102 6 0
                                    

Ballet Slipper




Tính cách của Tun thay đổi so với trước một cách triệt để, cả im lặng hơn lẫn nhìn có vẻ tự tin, đã vậy còn kèm theo sức hấp dẫn chói lọi đến nỗi có thể dẫn dắt người nghe hòa theo cùng.

Kể từ khi ngồi chung nhóm, tôi gần như không biết rằng tất cả mọi người đang nói chuyện gì với nhau cả, bởi vì tất cả sự chú ý đều chuyển sang việc ngắm nhìn gương mặt của bạn tiểu học, cố gắng phân tích sự khác biệt của Tun hiện tại với người đã từng quen biết từng điều một.

Nó sẽ đúng chứ? Tôi bắt đầu không chắc chắn bởi vì thời gian qua tự nghĩ tự nhận định rõ nhiều.

"Có cái gì dính vào mặt tao à?"

Đen rồi. Bị bắt được không đủ, nghiêm trọng hơn thế là gần như còn không tự nhận thức được rằng đôi bạn thích chơi trội biến mất khỏi bàn từ bao giờ nữa. Khi thấy tình hình không được như ý thì tôi liền giả vờ đảo mắt qua lại trong khi đổi chủ đề để lấp liếm.

"Hai đứa kia đâu?"

"Ra bên ngoài kiếm cháo ăn."

"Vậy mày...thời gian qua biến đi đâu?"

"Au với Up đã nói rồi mà, rằng tao lái xe đâm vào cây trên đường về nên mới phải nằm liệt ở bệnh viện nhiều ngày." Đối phương đáp lại mà không nhìn vào mắt tôi, quay sang cúi đầu chơi điện thoại bằng vẻ mặt bình tĩnh.

"Ừ." Hồi nãy cũng đã nghe đại khái rồi đó, chỉ là không nghĩ ra được chủ đề khác để nói chuyện cùng chứ sao.

Còn tốt là không bị gì nhiều. Bằng vào những gì quan sát bằng mắt thì cả ba người không có bất cứ dấu vết của vết thương hay cho dù là vết bầm tím nào để lại cả.

Mặc dù có là tai nạn không nghiêm trọng, nhưng nó vẫn cứ kỳ lạ khi mà một người trong nhóm như Pakorn lại có bộ dạng thay đổi như thể là một người hoàn toàn khác.

"Mày không hề gọi cho tao luôn. Cực lo lắng á." Tôi bắt đầu phàn nàn, diễn cảnh drama lớn.

"Không có thời gian. Phải thích nghi với nhiều thứ."

Câu trả lời lạ vô cùng.

"Thích nghi với cái gì?"

"..."

Mẹ nó không chịu trả lời á. Chờ lâu đến nỗi giống như có tiếng ambient (nhạc nền) dế kêu vang vọng trong đầu cả phút đồng hồ. Cuối cùng thì vẫn không có bất kỳ câu nói nào khác thốt ra từ miệng, tôi mệt mỏi với việc nài nỉ nên liền giơ bia lên uống để đỡ thấy phiền.

"Em yêu Tun."

Được một lúc thì P'Pong liền chơi nhô ra từ phía sau cùng với một cánh tay ôm vai chủ nhân cái tên một cách trìu mến.

"Vâng."

"Tối nay tao có khách hàng." Nói xong anh ta liền nhanh chóng bĩu môi về phía một nhóm người mà vừa bước vào ngồi không lâu. Tính bằng mắt thì có tầm khoảng bảy đến tám người, mà có thể gọi được là 'nhiều một cách kỷ lục' kể từ khi ngồi ở quán P'Pong cho đến giờ luôn.

Vice Versa Tình yêu hoán đổi thế giớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ