lovesick

561 74 3
                                    

Vài năm trước, khi Đông Hách nhận cát xê của bộ phim truyền hình đầu tiên trong đời mình, em đã mua một con Vespa màu bạc hà và mời Đế Nỗ cùng em dạo một vòng quanh Sài Gòn. Tất nhiên người bận rộn như Đế Nỗ không đủ thời gian để cùng em lượn khắp thành phố mà không có một đích đến cụ thể nào, nhưng Đế Nỗ vẫn cố gắng dành ra một buổi chiều để cùng em chạy thử con xe mới này. Đông Hách vẫn còn nhớ như in cảm giác gió trên cầu Sài Gòn luồn vào làn tóc em, cho đến bây giờ Đông Hách luôn cho rằng đó chính là khoảnh khắc tự do nhất cuộc đời mình. Khi em vặn tay ga với Đế Nỗ ngồi ngay sau lưng mình, dường như em không còn gánh nặng là kẻ nhận ơn từ Lý Đế Nỗ nữa, người đằng sau em cũng không xa vời vợi như thế, dường như người ấy cũng chỉ là một kẻ bình thường khao khát tự do như em. 

Đông Hách nhớ Đế Nỗ từng vươn cánh tay dài đón từng cơn gió lạnh lẽo, thét lớn từng tiếng vào khoảng hư không tựa như sắp giang cánh bay vút lên trời. Nhưng giờ đây, bất kể là một Đế Nỗ lạnh nhạt như gần như xa, hay một Đế Nỗ ngập tràn sức sống, đều đã biến mất trước mắt em như thế, chỉ còn lại một chàng trai nằm giữa vũng máu đỏ đến rợn người. Mùi nhựa đường bất chợt xộc vào khoang mũi em, cùng với mùi máu, mùi lốp xe, Đông Hách cảm thấy khứu giác của em bỗng trở nên nhạy bén một cách kì lạ, em thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương thường ngày quen thuộc của Đế Nỗ, hòa lẫn với đủ thứ mùi xa lạ và khó chịu kia. Sau cơn hoảng loạn trong giây lát, Đông Hách loạng choạng đi về phía Đế Nỗ. 

"Xe cấp cứu sắp đến rồi. Cậu bình tĩnh lại đi." Minh Hưởng kéo em ra và trấn an em.

Nhưng Đông Hách như thể không nghe thấy. Em vùng thoát khỏi cánh tay Minh Hưởng và lao về phía Đế Nỗ. Hai mắt Đế Nỗ nhắm nghiền lại, hắn đã ngất đi từ lúc nào nhưng Đông Hách vẫn thì thào tên hắn không ngừng. Dường như em cho rằng, chỉ cần cố gắng lặp đi lặp lại cái tên Đế Nỗ, thì người ấy sẽ mở mắt ra trong bất đắc dĩ, dịu dàng đáp lại em một câu, em làm sao thế, như bao đêm em còn bầu bạn bên cạnh hắn. Đông Hách tưởng rằng mình đã từ bỏ thói quen tìm kiếm sự ấm áp từ hắn khi mà trái tim em đã tràn ngập tuyệt vọng cho mối tình đơn phương không có kết quả. Nhưng hóa ra thứ mà Đế Nỗ đã từng trao cho em lại khiến Đông Hách phải mất cả đời để quên được nó. Những giọt nước mắt trong suốt không ngừng lăn trên má Đông Hách, em gào khóc trong thinh lặng, thứ âm thanh duy nhất mà em phát ra chính là tiếng gọi Đế Nỗ, nỉ non như giày vò ruột gan người nghe.

Cuối cùng xe cấp cứu cũng đến. 

Phác Chí Thành ngồi bên cạnh Đông Hách trong xe cấp cứu, không ngừng vỗ vai trấn an một Đông Hách hoảng loạn đến cùng cục. Cậu chưa bao giờ thấy Đông Hách như thế này, tựa như một đứa trẻ lạc mẹ, hoàn toàn mất hết phương hướng, chỉ biết lặp đi lặp lại tên của người đang nằm trên cán. Từ trước đến nay Phác Chí Thành luôn cố gắng làm tốt công việc trợ lý của mình, cố gắng không can thiệp quá nhiều vào đời tư nghệ sĩ, cố gắng bàng quang nhìn Đông Hách và Đế Nỗ giày vò nhau suốt mấy năm nay. Nhưng đôi lúc Phác Chí thành vẫn tự hỏi bản thân mình, nếu cậu là một trong hai người, thì chuyện sẽ ra sao? Cậu có thể cho Đông Hách lời khuyên gì không? Phác Chí Thành cũng không biết rõ nữa. Tình cảm là thứ phức tạp nhất trên cõi đời này, cho dù Phác Chí Thành có thật sự đưa ra được lời khuyên có ích cho Đông Hách, nhưng Đông Hách liệu có cần nó không? Đông Hách cần nó, nhưng trái tim Đông Hách liệu có thể nghe nó không? Ít nhất, điều Phác Chí Thành rõ nhất bây giờ, chính là Lý Đông Hách không thể nào để mất người đang nhắm nghiền mắt trước mặt cậu đây. 

jendong ;; U RNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ