Trời vẫn mưa, tôi còn chưa ăn sáng. Đói quá... Tôi ra xem tủ lạnh, trống không. Giờ phải úp bát mì ăn sao. Không, tối qua ăn cả đống đồ cay đồ nóng rồi, giờ ăn nữa có mà vêu mồm. Tôi quay trở về bàn. Đang lướt facebook một lát thì thấy có người đến chơi nhà, là Bảo Hoàng.
- Mày làm gì đấy?? Trời đang mưa mà.
- Tao - hắt xì - Tao lấy chăn về cho mày này. Với cả tao định...
Nó giơ túi đồ lên, tôi cầm chăn cho nó. Nó cởi áo mưa ra, cởi giày cởi dép đi vào nhà.
- Mưa thế này mà vẫn đến à.
- Lúc nãy tao đi giặt chăn thôi. Tự dưng thấy chăn của mày chưa cầm về nên mang sang luôn.
- Mày giặt cùng tiệm à? Có cái áo của mày đấy.
- B-Biết rồi!
Tôi nhìn vào túi, có nấm kim châm.
- Đù! Nấm kim châm này!
Bảo Hoàng ngượng ngùng, cho tay ra sau đầu.
- Thì... cái món nấm kim châm xào trứng của mày cũng không đến nỗi nào...
- Có cả gà này. Tao nấu cho mày nhá?
- KH-KHÔNG! ĐỂ TAO LÀM!
Nó kéo tôi ra, ấn tôi vào ghế ngồi.
- Việc của mày, là ngồi im ở đây. - chỉ tay vào máy tính - làm việc đi. Nấu nướng để tao!
- Ok ok...
Tôi nghe theo lời nó. Cơn đói lúc nãy giờ đã tan biến, có Bảo Hoàng đến, tôi càng có động lực làm việc. It's about drive, it's about power. We stay hungry, we devour. Put in the work, put in the hours and take what's ours.
Tôi làm việc được một lúc lâu, tự dưng ngửi thấy mùi khen khét. Tôi quay lưng lại, thấy Bảo Hoàng đang... đứng nhìn. Tôi đứng dậy, ra chỗ nó xem. Hình như miếng gà nó quay... chín quá?
- Miếng gà trông hấp dẫn nhể?
Tôi hỏi nó, nó ngậm chặt miệng. Tôi dùng đũa chọc chọc. Bên ngoài cháy đen xì như thằng Long, bên trong thì lại chín vừa đủ. Ảo thật đấy! Tôi gắp một miếng lên cho vào mồm. Cố gắng nhai đều và tưởng tượng ra vị ngon của nó.
- Ờm........ cũng ngon mà-
- Thật á!!!
Tự dưng thấy nó vui vậy, tôi không nỡ chê, chỉ có cách nhắm mắt nhắm mũi mà ăn thật là ngon. Để không xảy ra tình huống tương tự, tôi sẽ đứng làm với nó. Tôi với nó đứng tách nấm để rửa.
- Rán trứng thôi mà. Tao tự làm được mày ra giúp làm gì...
- Muốn ăn thì lăn vào bếp. Tao ăn thì tao phải làm cùng hiểu không.
Cả hai ngại ngùng nhìn nhau. Rồi tự dưng nó cúi gằm mặt xuống:
- Mày nhìn tao làm giề?? Tập trung vào mà làm đê!!
- Nhìn nhau có cái mà mày cứ.
- Nhìn 10 nghìn.
Rửa nấm xong, Bảo Hoàng kêu nó mỏi tay rồi nằm lăn ra ngủ. Cuối cùng người làm hết lại là tôi. Nấu cơm nấu canh nấu cái gì tôi cũng tự làm hết.

BẠN ĐANG ĐỌC
Liệu chúng ta có tiến xa hơn tình bạn?
FanfictionXin chào đây là lần đầu tiên mình viết truyện. Đây là fanfic về otp của mình là HK15 và Bảo Hoàng. Các bạn đừng gạch đá mình nhé :3 *Update: Vì nhiều bạn bảo truyện cringe quá thì có 2 người cùng viết truyện này. Những phần cringe là do bạn mình mu...