Tôi và Long cùng đi ăn với nhau, nhưng biểu hiện của nó rất lạ. Đang ăn nó cứ một lát lại mở điện thoại, một lát lại mở điện thoại. Tôi hỏi nó có chuyện gì, nó bảo người yêu nó nhắn tin thôi, không có gì to tát hết. Tôi không phải là loại người hay hoài nghi bạn bè, nên cũng thôi. Sau đấy chúng tôi đi bắn bi-a. Vẫn là cái hành động cũ, check điện thoại liên tục. Tôi cũng hỏi lại lần nữa, nhưng lần này nó chỉ bảo mày cứ bắn đi. Bắn được mấy trận xong, chúng tôi lại tiếp tục lên đường đi chơi cho đến tối. Trước cửa nhà tôi, Long có dặn:
- Cứ vui vẻ lên bạn Hoàng nhé, dăm ba mấy cái chuyện cỏn con ý mà.
Nói xong, nó lại nhìn vào điện thoại, gọi cho ai đó và vẫy tay chào tôi, quay lưng bước đi. Tôi ghét bị giấu giếm như vậy, tôi tò mò lắm, không hiểu nó làm cái gì mà cứ chăm chăm cái điện thoại mà nhìn. Thấy Long đi một đoạn xa rồi, tôi mới bắt đầu lên phòng trọ. Bỗng dưng, có tiếng còi xe máy inh ỏi.
- HOÀNG ƠI TỪ TỪ ĐÃ!
Tôi quay lưng lại, là bạn thằng Bảo Hoàng, sau lưng nó là Bảo Hoàng. Có vẻ như nó đang say, lại bị lừa uống rượu rồi.
- Sao đấy cậu ơi?
- Bạn trông hộ tớ thằng cu này với, nó say quá mà nhà tớ đang có người. Định đưa nó về nhà mà quên mất đường rồi. Gửi tạm nhà bạn được không?
Thằng này lại bốc phét rồi, làm gì có chuyện bạn bè mà không nhớ nhà nhau. Nhưng dù sao thì, đây cũng là cơ hội tốt.
- Bạn Hoàng cõng được con lợn này không bạn? Cần tớ giúp không?
- Tôi xách được mà. - Tôi đi ra chỗ bạn nó, cõng nó lên lưng. - Thế bạn về đi nhé.
- Xia xỉa a ri ga tô bạn nhá.
Đi mất rồi. Còn lại tôi với một thằng say rượu. Bế nó lên đến giường rồi, tôi mới nhận ra. Sao thằng bạn nó lại biết nhà của mình? Mình còn chưa bao giờ đi chơi với nó mà? Tôi nhìn Bảo Hoàng, bộ dạng say khướt thảm hại. Rồi tôi quay ra nhìn điện thoại của mình, chợt nhớ ra: À, con chó Long đen... Chắc chắn là do nó sắp xếp rồi. Quay lưng lại, tôi tới gần Bảo Hoàng hơn. Mặt nó đỏ ửng lên, mồm thì mấp ma mấp máy. Tôi cởi áo khoác ra cho nó, trải chăn ra, xếp gối đệm đàng hoàng. Nhìn nó ngủ đáng yêu quá! Mái tóc xoăn như mớ lông l che hết mắt của nó, tôi vuốt lên, đôi mắt lim dim, trán nóng ửng. Tôi lại gần nó hơn, tôi muốn hôn nó. Bờ môi hồng hào, tôi muốn được chạm vào nó. Khoảnh khắc môi sắp chạm môi, tôi nắm tay nó. Tiến sát lại hơn, nó mở miệng ra. Tôi thè lưỡi và chuẩn bị chạm vào môi nó. Lưỡi nó thè ra, sắp chạm vào nhau thì một tiếng "ỌE" lớn. Nó thải ra một bãi bầy nhầy, lên chăn, lên tay, lên áo... Tạ ơn chúa, tôi chưa phải hôn cái bãi nôn đấy. Ôi mùi hương em nồng say...
Tôi phải bắt tay vào dọn dẹp. Chăn gối của tôi ơi... em ổn chứ? Tôi đem đi xả nước, rửa cho bằng sạch vết nôn để mai đem giặt. May mà không ra ga đệm, chết tiền tôi. Trong khi tôi đang chết vật vì cái đống này thì nó lại làm thêm một bãi nữa, nhưng mà là lên áo của nó.
- Trời đụ...
Tôi ra chỗ Bảo Hoàng, từ từ cởi áo nó ra. Bên trong là một áo giữ nhiệt. Tôi hoàn toàn có thể nhìn thấy body nó, gầy hơn trước kia. Tôi chạm vào bụng nó, ấm quá. Nó gạt tay tôi ra, nói ứ ớ gì đó rồi quay người sang ngủ tiếp. Lưng của nó, tôi chạm vào, nó lại phủi phủi tay tôi đuổi đi. Sợ nó lạnh, nên tôi lấy áo khoác đắp cho. Giờ thì đi giặt áo cho nó. Ngồi giặt tay một lúc, tôi có suy nghĩ rằng: nếu như nó thức dậy ở nhà mình và không mặc áo hoodie, nó sẽ nghĩ gì?

BẠN ĐANG ĐỌC
Liệu chúng ta có tiến xa hơn tình bạn?
FanfictionXin chào đây là lần đầu tiên mình viết truyện. Đây là fanfic về otp của mình là HK15 và Bảo Hoàng. Các bạn đừng gạch đá mình nhé :3 *Update: Vì nhiều bạn bảo truyện cringe quá thì có 2 người cùng viết truyện này. Những phần cringe là do bạn mình mu...