có người từng nói với tôi rằng: những người yêu nhau kiểu gì rồi sẽ trở về bên nhau. khi ấy tôi đã nhếch môi cười thầm trong lòng, "ừ, nếu câu nói đó của cậu là thật thì giờ tôi đã không ở đây giờ này!". nhưng đương nhiên là tôi không nói thẳng ra như thế, mà có muốn nói thì na yuta cũng không cho tôi cơ hội để tiếp lời.
cậu ta xoay xoay khớp cổ, với lấy chai bia bật nắp một cách vô cùng thuần thục, cầm miệng chai chỉ với hai ngón tay rồi cười cười theo kiểu "giả lả" hết sức:
"thế cho nên em ấy mới bỏ tôi mà đi nhiều lần như thế... chắc bọn tôi yêu nhau chưa đủ, cậu nói xem, john?"
tôi còn nói gì được với cái giọng điệu chán đời đó đâu, nên trong lúc cậu ta vừa chép miệng sau vài ngụm bia, tôi cố tình lắc đầu ngán ngẩm:
"tất nhiên rồi, thằng nhóc đó có yêu cậu quái đâu?"
có thể dễ dàng để ý ánh mắt gã trai nhật bản đang ngồi cạnh tôi lập tức tối sầm lại, nhìn là biết câu trả lời của tôi không phải đáp án cậu ta mong muốn.
và đương nhiên, yuta cũng không phải đứa dễ bắt nạt, nếu không thì cậu ta sẽ không ngồi đây đến giờ này.
"còn có cái loại yêu nhau mà có về bên nhau quái đâu?" - na yuta cố tình gằn giọng ở hai chữ "bên nhau" khiến tôi sởn da gà.
tôi cũng không hiểu vì sao khi đau lòng, người ta thường thích làm đau người khác nữa - để bớt cảm giác thảm hại, hay là vì không muốn đối diện với nỗi đau của chính mình. cả tôi lẫn yuta đều thế, bởi vậy thay vì làm tổn thương người khác, chúng tôi chọn làm tổn thương nhau bằng mấy lời lẽ buốt lòng.
vậy thì chắc hẳn, khi ten nói lên những lời tổn thương ấy, em cũng có nỗi đau của riêng mình nhỉ?
có lẽ yuta thấy tôi trầm xuống nên cậu ta đành xuống nước, thở dài an ủi:
"johnny à, cậu có tin vào định mệnh không? nếu hai người nào đó yêu đủ nhiều, họ sẽ về bên nhau thôi."
khi đó tôi chỉ cười xòa, cho rằng cậu ta say rồi.
song, hình như tôi đã quên mất một điều mà mãi nhiều năm sau ngẫm lại tôi đó mới ngộ ra: na yuta có thể là một tên ca sĩ gàn dở khó hiểu, cũng có thể là một gã kì quặc luôn miệng lải nhải lặp đi lặp lại cái tên "kim jungwoo" mỗi lần say, cậu ta hoàn toàn có thể mang trên mình lớp mặt nạ nguyên vẹn hoàn hảo những sáng tinh mơ bước ra khỏi cửa để rồi lảo đảo loạng choạng trở về mỗi khi mặt trời buông ánh hoàng hôn, nhưng những lời nói của cậu ta trong hơi cồn chưa bao giờ là giả dối.
kể cả về tình yêu tội nghiệp chân thành quá đỗi của bản thân yuta lẫn những lời nói vô thưởng vô phạt khác nữa.
tôi luôn làm như mình không quan tâm đến phép màu của cổ tích, những thứ "thần tiên" như "tình yêu sẽ chữa lành mọi thứ" hay câu nói mang đậm chất "thần kinh" của yuta, nhưng vào giây phút tôi ngồi yên vị trên máy bay nhìn xuống quang cảnh nhỏ xíu chỉ còn bằng hạt bụi phía dưới, tôi đã biết rằng bấy lâu nay mình vẫn luôn lừa dối chính bản thân một cách thật "thần sầu", và tôi đang mong đợi điều chi, cố gắng vì thứ gì.
![](https://img.wattpad.com/cover/296448383-288-k84068.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
johnten | nếu có một ngày tụi mình không cười với nhau
Fanfictionjohnny và ten đứng cách nhau vài bước. gió đã ngừng thổi qua những rặng thông, trời xanh thôi rọi chiếu ánh nắng xuống mặt hồ yên sóng. không khí đặc quánh, còn họ thì im lặng. "lâu rồi không gặp." hay, nếu có một ngày tụi mình không cười với nhau...