Chap 1

893 108 2
                                    

Thiên thần là gì....?

Thiên thần là những thực thể ở trên cao, được tìm thấy trong nhiều tôn giáo. Theo niềm tin của ba tôn giáo chính thuộc độc thần giáo, các thiên thần thường thi hành nhiệm vụ của các sứ giả.

Bổn phận của thiên thần là phục vụ Thiên Chúa và bản thân họ cũng là một vị Thánh.

Vậy thiên thần có thật không....? 

......

Manjirou là một thằng nhóc sơ trung thích ăn taiyaki, mỗi khi tan trường theo thường lệ sẽ ra chỗ vui chơi thư giãn bí mật của hắn, là một cánh đồng bồ công anh phía sau nhà. Hắn tình cờ phát hiện khi đang chơi trốn tìm cùng đám bạn.

Chui qua hàng rào sắt, hắn huýt sáo thong thả bước đến cánh đồng, hắn chắc chắc rằng cái chỗ này chẳng ai biết ngoài hắn cả. Trong trường hợp có kẻ nào biết thì hắn sẽ cảnh cáo kẻ đó cấm bước chân vô, nơi này chính là lãnh thổ của hắn, riêng mình hắn thôi.

"Hửm cái gì kia?"

Ánh sáng chói lòa từ phía sau thân cây to chiếu rọi vào mắt hắn khiến hắn phải vươn tay che.

Tò mò, Manjirou nhanh chân đi đến chỗ luồng sáng phát ra, sau đó hắn sững sờ một phen, hắn thấy....

"Cậu là ai?"

Manjirou nhíu mày nhìn cậu bé tóc vàng xoăn gợn sóng trước mặt bằng con mắt thập phần kì quái. Lạ lùng thật! Cậu ta rõ ràng là con người tại sao đằng sau lưng lại có một cái cánh giống cánh chim bồ câu (???) thế kia. Tiến gần cậu bé ấy, Manjirou ngồi xổm xuống bằng em, miệng lặp lại câu hỏi vừa nãy. Cậu bé ngẩng đầu, cặp mắt xanh dương ngấn lệ đối cặp mắt đen của Manjirou. Hắn khẽ đơ người, cậu ta... quá mức đẹp! 

"Cánh tôi bị thương rồi"

Cậu bé thì thào nói nhỏ với Manjirou, hắn nghe xong liền nghiêng đầu, cậu bé liền dang bên cánh còn lại đang chảy máu, trông có vẻ đau. Manjirou vươn tay dụi dụi mắt, mồm há hốc tưởng chừng sắp có con ruồi bay vô, cậu ta là quỷ hả? Manjirou tuy hơi sợ nhưng bản tính hiếu kì nổi dậy trong phút chốc, hắn hết sợ sờ vào một bên cánh. Hưm... nó mềm mại và mượt.

"Tôi đau"

Cậu bé kia mếu máo, vừa nãy không chú ý nên cánh em lỡ xoẹt ngang cành cây cao chìa ra, hại cậu rớt cái bịch xuống đất, cánh giờ không cử động được tức là không bay được mà không bay được có nghĩa là em không về nhà được.

"Hể? Thế cậu đợi tôi ở đây một lát, tôi sẽ quay lại ngay, nhớ đừng đi đâu đó"

Nói xong, Manjirou đứng phắt dậy chạy nhanh đi bỏ lại cậu bé đang rưng rưng nước mắt. Dù mới gặp nhau vài phút nhưng cậu bé vẫn nghe lời cậu bạn lạ lẫm ngồi yên thành một cục tròn tròn chờ hắn. Bàn tay mịn màng vân vê phần gấu áo lụa trắng mỏng manh, cậu bạn người lạ đi đâu vậy nhỉ? Cậu ấy sẽ quay lại chứ? Nên tin cậu ấy không?

Một hồi sau, Manjirou vội vàng chạy lại chỗ cậu bé nọ, cầm trên tay là một hộp cứu thương. Miệng thở hồng hộc như chưa từng thở, Manjirou lấy cuộn băng y tế ra.

"Cậu hạ thấp cánh xuống để tôi băng bó cho"

Chiếc cánh thấm máu từ từ hạ thấp bằng tầm với của Manjirou. Hiếm khi băng bó cho người khác nên hơi bỡ ngỡ, từng động tác vụng về chưa quen của hắn em đều chăm chú quan sát.

|AllTake| • My angelNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ