Chap 7

203 41 2
                                    

Hôm nay, em chứng kiến một cảnh tượng khá hay ho. Một chàng trai cao lớn, có mái tóc đen vuốt keo trông hài lắm tỏ tình với một cô gái, kết quả không những bị cô ấy từ chối mà còn bị cô ấy cho ăn cái tát nữa. Em không biết tại sao anh chàng đấy lại bị ăn tát nhưng có vẻ rất đau, đứng từ xa coi mà nghe rõ tiếng chát oan nghiệt khiến em cũng phải nhíu mày nhíu mặt đau hộ. Ngay lúc này, em thấy anh chàng lủi thủi cô đơn ra xích đu công viên ngồi. Tội nghiệp anh chàng ghê ha! Với lòng tốt vốn có trong người, em quyết định sẽ an ủi chàng ta. Trước tiên, em đi ra cây bán nước tự động, nhét tiền, mua đại một chai nước lạnh, lon ton chạy ra chỗ anh chàng. Sau đó em ngồi cạnh anh chàng, anh chàng thấy có người bỗng ngồi cạnh mình sẽ quay sang, mắt đỏ hoe luôn kìa.

"À, cậu gì đó... ờm... cậu có ổn không?"

Em lắp bắp hỏi anh chàng, trong lòng khóc thầm, nhìn thôi có cần nhìn một cách đáng sợ như vậy không? Hay là em làm phiền anh ta, hay thôi không an ủi nữa, rút lui đi, để anh chàng khóc một mình có khi còn giúp anh ta ổn hơn. Hic, lòng tốt của em đã bị người khác phũ phàng, quả là một chuyện tồi tệ!

Anh chàng cúi gằm mặt lắc lắc rồi gật gật làm em khó hiểu, rốt cuộc là có hay không. Để xem nào, lắc ba cái, gật hai cái, ba lớn hơn hai suy ra anh chàng không có ổn nhé.

"Uống nước cho đỡ buồn nè."

Em cẩn thận đẩy chai nước cho anh chàng. Anh chàng nhỏ giọng cảm ơn một tiếng rồi cầm chai nước, mở nắp, một hơi uống sạch. Em hoang mang gượng gạo, thì ra đây là những người mà người ta hay bảo là bị thất tình sao? Thất tình kinh khủng tới mức khóc đỏ hoe mắt, uống nước còn khiến người ta sợ hãi. Thất tình xong sẽ khát nước giống như mấy người sau khi vận động ấy hả? Em không biết, em run rẩy.

"Cảm ơn."

Anh chàng lại cảm ơn thêm lần nữa, em cười cứng ngắc thay cho câu trả lời. Giờ phải làm gì tiếp theo đây? Em căn bản vẫn không biết, chia sẻ?

"Ờ... Nếu cậu có gì buồn thì cậu có thể kể cho tôi nghe, tôi sẽ..."

Chưa kịp dứt lời, anh chàng kia đã sướt mướt kể lại mọi chuyện cho em nghe. Em nghe mà trầm trồ xuýt xoa, anh chàng tỏ tình hai mươi lần thì hai mươi lần đều bị từ chối luôn, đỉnh vậy cơ á!! Mắt em lấp lánh, sáng rực, miệng tròn vo ồ một tiếng. Công nhận vừa thấy anh chàng đỉnh vừa buồn hộ anh chàng, trừ quả tóc hơi chối ra thì trông cũng đẹp trai mà tình duyên lận đận.

Sau một kiên nhẫn nghe anh chàng kể này kể nọ một cách tuyệt vọng đau khổ thì cuối cùng anh chàng đã ngừng khóc, em cảm nhận được tâm hồn anh chàng đã nhẹ nhõm hơn. Em vui vẻ, lòng tốt của em hoá ra chưa bị phũ phàng, không tồi tệ chút nào! 

"Cậu tên gì?"

"Hể?"

Bất chợt anh chàng hỏi tên mình, em ngơ ngác một vài giây xong cũng nói tên mình ra. Anh chàng cũng vui trở lại, anh ta tên Shinichirou, đang làm chủ của một cửa hàng xe.

"Cậu hình như khoảng 17 tuổi thì phải? Có lẽ cậu phải gọi tôi bằng anh rồi, tôi năm nay 23 tuổi."

Em nghiêng đầu, vậy là nhỏ hơn em tận hơn nghìn tuổi lận. Mà bây giờ nói số tuổi thật cũng kì, để em xem em nên nói em bao nhiêu tuổi.

|AllTake| • My angelNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ