Chap 11

116 20 2
                                    

Em chuyển đến khu tập thể này chưa lâu nhưng từ lúc mới chuyển đến bây giờ em chỉ làm quen được với mỗi gia đình cô Ryoko và Keisuke, còn lại em không biết mặt cũng không biết tên, đối với em đó là một tin buồn.

Còn một tin nữa, tin này khá vui, đó là em và Keisuke ở tầng dưới đã trở nên thân thiết hơn so với hồi trước, chắc do ngày nào cậu ta cũng mang đồ lên cho em nên cả hai dần thân nhau chăng? Nói chung là tần suất Keisuke gắt gỏng chê bai em đã ít đi rồi, tuy chỉ là giảm đi cực ít và cực ít nhưng suy cho cùng vẫn là ít đi so với trước, em không dám đòi hỏi quá quắt gì ở tên này.

"Keisuke!!"

Từ tầng trên, em thò đầu ra lan can gọi Keisuke to nhất có thể. Tiếng gọi vọng xuống tầng bên dưới, Keisuke đang đọc truyện tranh nghe thấy liền gấp quyển truyện lại, ngồi dậy đến bên cửa sổ ngó đầu ra ngước lên, trông mặt hắn khó coi vô cùng, có lẽ là do bị làm phiền nên mới vậy.

"Có chuyện gì?"

Hàng mày nheo lại, Keisuke khó chịu mà lớn giọng. Em đang trong hình thái của một đứa trẻ, vì thái độ nóng nảy của Keisuke mà rụt đầu lại sợ hãi, phải tần ngần mấy phút sau mới dám dũng cảm thò đâu ra hỏi hắn chuyện này.

Keisuke tặc lưỡi, mới lớn giọng có chút xíu mà đã sợ như vậy rồi, sao hắn có thể quen tên nhát gan đó được chứ?!

"Có con mèo đen vào phòng tớ, nó là mèo nhà cậu hả?"

"Không, nhà tao làm gì nuôi mèo."

Nhận được câu trả lời, em gật một cái rồi chống cằm thắc mắc, đây không phải là mèo của Keisuke thì là mèo của ai thế nhỉ?

Con mèo có bộ lông đen óng, trên đỉnh đầu có một vết sẹo khá dài, nó từng bước nhẹ tênh đi đến chỗ em quấn quýt dụi cái đầu nhỏ của nó vào chân em, miệng liên tục kêu những tiếng nỉ non dễ thương như thể đang đòi ăn. Đây chính là con mèo mà em nói đến, rất đáng yêu luôn!!

"Xin lỗi nhé, tớ không có đồ ăn cho cậu rồi mèo con."

Em nhẹ nhàng xoa đầu nó, giọng điệu đôi phần áy náy vì mèo con đang đói, em lại không có đồ ăn cho nó. Con mèo không buồn, nó nhắm mắt tận hưởng những cái xoa ấm áp từ em, cái đuôi không ngừng vẫy qua vẫy lại thích thú.

"À, quên mất, chắc hẳn là Keisuke có đồ ăn cho cậu."

Bằng một cách thần kì nào đó, phòng ngủ của Keisuke hay có mèo hoang vào nên hắn thường chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống đồ chơi cho bọn chúng. Nhìn bề ngoài hoang dã lạnh lùng nóng nảy nhưng thực chất Keisuke là một người rất tốt, lại còn là một anh chàng yêu động vật nữa, mỗi tội hay bắt nạt em thôi.

Thế rồi em liền bồng con mèo đó lên, bế nó mang xuống gặp Keisuke.

"Keisuke!!"

Em đứng ngoài một tay ôm mèo một tay gõ cửa hắng giọng gọi to tên cậu bạn tầng dưới. Chẳng phải đợi quá lâu, Keisuke từ trong nhà đi ra với bộ mặt không mấy tươi tắn niềm nở. Có lẽ là vì em làm gián đoạn thời gian đọc sách của cậu ấy rồi.

"Lại sao nữa?"

Hỏi bằng giọng điệu cục cằn thiếu kiên nhẫn cùng khuôn mặt nhăn nhó thể hiện mình đang rất khó chịu, Keisuke khiến em sợ sệt mà rụt cổ lại, tay ôm mèo càng ôm chặt hơn. Mỗi lần gặp tên này, lần nào cũng như lần nào, đều làm em sợ chết khiếp đi được ấy!! Em làm sao mà bình tĩnh nổi trước dáng vẻ cáu kỉnh của cậu ta, như kiểu cậu ta sắp giết em đến nơi vậy. 

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Feb 18 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

|AllTake| • My angelNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ