Cây tầm gửi gửi yêu thương đến chị (2)

97 5 0
                                    

Sau một hồi đứng hơn hai tiếng chơi thì Joohyun cũng thoả mãn với trên tay cầm con thú bông bé mèo. Chị vui vẻ ôm khư khư vào lòng. Dù trò này đã làm bay màu hơn nửa số tiền trong ví cô nhưng nhìn Joohyun vui vẻ như vậy Seungwan thấy cũng đáng. Dù gì cô cũng còn có thẻ đen không lo. Joohyun có muốn chơi hơn 100 lần nữa, cô cũng chìu. Mua luôn cái máy về chơi luôn cũng được.

Ở đằng xa có xe bán bông gòn, biết Joohyun thích ăn đồ ngọt, Seungwan quay qua yêu chìu nói: "Chị đứng ở đây chờ xíu nha. Em đi mua đồ xíu."

- Em đi mua gì vậy?

- Mua xong chị sẽ biết.

Seungwan nói rồi chạy đi thật nhanh. Cô sợ Joohyun sẽ đứng đợi lâu.

- Chú à bán cho cháu hai cây kẹo bông gòn.

- Được rồi, có liền đây.

Mặt cô có chút đỏ lên do nãy chạy hơi nhanh.

Seungwan vừa đứng vừa xoa hai tay nhau cho ấm. Bất giác theo thói quen cô ngước nhìn lên trời, cảm thấy thật hạnh phúc. Cảm thấy hình như đã rất lâu rồi hai người chưa có thời gian dành cho nhau như lúc trước. Bởi vì cô cũng hay đi công tác nên không thường xuyên ở một chỗ với chị. Nay được nghỉ xả hơi chỉ muốn mỗi ngày dành cho chị.

Và cũng thật may mắn vì dù hai người có xa nhau, công việc có bận đến mức đôi khi quên mất gọi điện hỏi thăm nhau thì cả hai vẫn tìm được tiếng nói chung, vẫn yêu nhau như ngày đầu gặp gỡ. Cả cuộc đời cô đều chỉ toàn những lựa chọn sai lầm nhưng yêu Joohyun chính là điều đúng đắn và hãnh diện nhất của cuộc đời cô.

Seungwan ngước lên trời khẽ thở một làn khói nhẹ nhàng dưới trời lạnh không khỏi cảm thán trong lòng. Giờ phút này cô dường như cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm khi có chị bên cạnh.

- Của cháu đây!

Giọng nói của chú bán hàng kéo cô trở lại thực tại. Seungwan vui vẻ nhận lấy hai cây bông gòn một xanh một hồng. Lễ phép cảm ơn:

- A! Cảm ơn chú. Chúc chú một mùa Giáng Sinh an lành! Càng ngày buôn mai bán đắt.

- Cảm ơn cháu. Chúc cháu Giáng Sinh vui vẻ nha!

- Cảm ơn chú. Cháu đi đây

Seungwan chạy thật nhanh về phía Joohyun. Chị đang ôm mèo bông vào lòng như đang cố tìm sự ấm áp. Cô hồng hộc chạy tới đưa cho Joohyun một cây kẹo bông gòn, đồng thời choàng khăn quàng cổ của mình cho chị lo rằng chị sẽ bị cảm lạnh. Seungwan biết cổ họng Joohyun thật sự không tốt nên luôn đặc biệt chú ý vào mỗi mùa đông.

- Thì ra em đi mua kẹo bông gòn sao? Vẫn còn nhớ chị thích gì.

- Tất nhiên nhớ rồi. Những điều chị thích em làm sao có thể quên được. Em cũng có mua cho chị cốc socola nóng nè. Chị mau uống đi cho ấm người.

Joohyun vui vẻ nhận lấy đồ ăn từ Seungwan. Dù chị cũng 30 rồi nhưng vẫn có sự e thẹn của một thiếu nữ trẻ tuổi. Không khỏi cảm thấy ấm áp và sung sướng trong lòng trước sự chăm sóc ân cần chu đáo của Seungwan.

Seungwan ít khi đi chơi đến mấy chỗ này không biết nên chơi trò nào. Cô ngó quanh thấy có nhà ma mà mọi người hay chơi. Nhưng Joohyun là người rất dễ giật mình và hoảng sợ. Cũng không phải lựa chọn tốt.

[WENRENE] - Hát lên cho những ngày có chị trong đờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ