Sau khi oẹ oẹ trong nhà vệ sinh hết 30 phút thì Joohyun cũng đi ra. Seungwan liền dìu chị đi ra ngoài. Lo lắng nói:
- Chúng ta đừng chơi nữa. Đi về thôi. Nhìn sắc mặt chị tái nhợt lại rồi kìa.
Joohyun biết Seungwan thể nào cũng lo lắng như vậy. Chị nhìn cô an ủi nói:
- Đừng lo, chị không sao nữa đâu. Chỉ còn hơi choáng chút thôi. Em cũng đừng tự thấy có lỗi, chẳng phải em cũng đâu biết là rạp chiếu phim đó lại như vậy.
- Dù là vậy em cũng phải có trách nhiệm với chị chứ. Nghe em về nhà thôi đừng đi chơi nữa, chị cần phải tịnh dưỡng mới được. Dạo này trông chị ốm lắm đó, không ổn chút nào.
Seungwan nói một hơi không nghỉ, không kịp để Joohyun kịp nói thêm lời nào cô đã dắt chị đi ra khỏi nhà vệ sinh. Nhưng Joohyun cảm thấy bản thân bây giờ mà về thì thật uổng. Vì bản thân có chút sốc sau khi chơi mà khiến Seungwan lo lắng, làm cả buổi hẹn hôm nay không được trọn vẹn. Chị vẫn còn một việc muốn làm với Seungwan vào Giáng Sinh năm nay.
Joohyun bỗng đứng khựng lại. Seungwan quay đầu lại nhìn chị, ánh mắt như thắc mắc có chuyện gì vậy.
- Chúng ta khoan về có được không? Chị vẫn muốn làm một việc nữa....cùng với em.
Seungwan thấy giọng nói chị nhỏ lại có chút yếu ớt, cô cũng không dám ép chị nghe theo mình nữa. Seungwan dịu dàng đáp lại: "Chị nói đi, em sẽ xem xét thử."
- Chúng ta vẫn còn chưa ngắm pháo hoa. Ở lại thêm một chút nữa để xem có được không?
Cô nghe vậy giờ mới nhớ ra dự định ban đầu cũng là muốn cùng chị chơi xong rồi cùng xem pháo bông được bắn trong dịp Giáng Sinh. Seungwan biết là Joohyun rất thích xem pháo bông nhưng giờ cô lo chị sức khỏe của chị hơn. Dù vậy vẫn không thể khiến Joohyun nuối tiếc vì không ngắm được.
- Vậy chúng ta có thể xem một chút. Chỉ một chút thôi đó nha. Sức khỏe của chị vẫn là quan trọng nhất.
- Seungwannie của chị vẫn là thương chị nhất.
Joohyun vui mừng cười híp mắt lại. Trông khuôn mặt chị lúc này có chút tươi tắn hơn khi nãy. Nụ cười tươi trên môi chị luôn là điều cô thích ngắm nhìn nhất trên thế giới này.
Để tránh Joohyun mệt nên cô sẽ cõng chị. Mặc dù chiều cao của cô không được thích hợp cho việc này lắm.
Vừa cõng vừa thở hồng hộc, Seungwan vẫn không quên hỏi chị cảm thấy như thế nào.
"Chị đỡ chóng mặt hơn chưa?"
"Chị cảm thấy ổn hơn rồi. Nhờ có Seungwan chu đáo như em chăm sóc đó." Joohyun không ngừng cười tươi đung đưa hai chân như đứa trẻ. Chị dựa vào lưng cô hưởng thụ sự ấm áp từ hơi ấm tỏa ra từ lưng em người yêu.
Trời lạnh miệng thở ra khói nhưng trán cô đang đổ mồ hôi như thác nước. Bây giờ không còn thấy lạnh nữa mà thấy mệt. Seungwan tự dặn lòng không được nghĩ Joohyun nặng mà là do mình yếu không chịu tập thể dục thường xuyên.
Cô còn nhớ khi trước vì lỡ chê chị mập mà Joohyun như hoá thành người khác. Nổi khùng lên nhảy đành đạch cãi nhau một trận với cô. Còn lấy chổi lông gà đuổi đánh cô ra khỏi nhà (个_个). Không nghĩ chị ấy lại nhạy cảm với câu "mập như heo" vậy. Kết quả là ngay cả 1 tuần sau đó cô không dám bước chân vào nhà chị.
BẠN ĐANG ĐỌC
[WENRENE] - Hát lên cho những ngày có chị trong đời
RomanceDành cho những ai yêu thích chiến hạm Wenrene này 🚢😤 Tác giả: Tình yêu của thiếu nữ Bae và thiếu nữ Son