Chương 23 Nắng ấm thế này... sẽ còn bao lâu?

4.8K 424 61
                                    

Buổi sáng khi Jisoo tỉnh dậy cũng đã là 8 giờ. Chị phát hiện ra bản thân đang nằm ở sofa của phòng khách, quần áo đã được thay mới, mấy vết thương do ngã tối qua cũng được xử lý tốt, trên người còn có Jennie đang ngủ say, hẳn là đêm qua cô đã thức rất khuya để chăm sóc chị. Jisoo nhìn Jennie đang ôm chị ngủ say, đầu óc mơ hồ lại nhớ đến chuyện tối qua, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng đau xót. Chị ước gì hôm qua bản thân không đi gặp Shin Doyoung, thà rằng không biết sẽ không đau khổ, kết quả thế này chị không lường trước được.

Jisoo khẽ nhích người định rời khỏi sofa, ai ngờ được vừa động đậy đã làm Jennie giật mình tỉnh giấc.

“Chị dậy rồi sao? Chị có bị đau đầu không? Người chị có bị đau nữa không?”

Jennie dụi mắt nghiên đầu hỏi Jisoo, vẻ mặt còn rất buồn ngủ, cô vẫn nằm ở trên người chị chưa có ý định rời khỏi. Jisoo khẽ lắc đầu, chị nhìn hai mắt Jennie đã xuất hiện quầng thâm liền cảm thấy đau lòng.

“Sao em lại ngủ ở đây?”

“Hôm qua chị ngủ quên ở đây, em lại không dìu chị lên lầu nổi nên em ngủ ở đây luôn.”

“Em có thể để chị ngủ ở đây rồi vào phòng mình ngủ mà.”

“Không có chị em không ngủ được.”

Jennie nói xong lại dụi đầu vào ngực chị muốn ngủ tiếp. Jisoo lặng im nhìn cô, trong lòng có chút chua xót. Hạnh phúc này có thể giữ được bao lâu? Liệu khi Jennie biết chuyện có đau đớn như chị bây giờ hay không?

Jennie thấy chị im lặng lại ngẩn đầu nhìn, cô trông thấy ánh mắt chị nhìn cô rất lạ, như có gì đó tiếc nuối, lại ẩn chứa đau thương. Đôi mắt này làm cô nhớ tới những ngày tháng chị bị trầm cảm, nó khiến cho trái tim cô cảm thấy xót xa.

“Soo! Có chuyện gì xảy ra với chị phải không? Nói em nghe đi!”

Jennie đưa tay vuốt ve gương mặt có chút tiều tụy của chị mà nhẹ giọng hỏi. Jisoo không trả lời, chị vẫn im lặng nhìn cô. Jennie thấy chị không nói cũng không hề có thái độ khó chịu, cô kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

“Có phải đêm qua đã xảy ra chuyện gì khiến chị không vui? Thấy chị khóc nhiều như vậy em xót lắm.”

Jisoo nắm lấy bàn tay đang xoa mặt mình xuống, chị hôn thật nhẹ lên tay cô, tựa như đang hôn thứ gì đó rất trân quý, cổ họng chị bây giờ nghẹn đắng. Jisoo cố dằn xuống cái cảm giác muốn khóc của bản thân, điều chỉnh cảm xúc trở về như bình thường, chị lại dịu giọng trả lời cô.

“Chỉ là hôm qua chị vô tình gặp lại vài người quen và nghe được những chuyện không nên nghe mà thôi.”

Jennie nghe vậy lại khẽ nhíu mày, câu trả lời này rõ ràng là không đúng sự thật, cô biết chị đang cố giấu cô thứ gì đó, thế nhưng chị đã không muốn nói cô cũng sẽ không gặng hỏi.

“Jen! Chúng ta trễ giờ làm rồi.”

Jisoo không muốn Jennie nghĩ nhiều liền lên tiếng nói lảng sang chuyện khác. Jennie vừa nghe xong lặp tức quay đầu nhìn đồng hồ, đã qua 8 giờ sáng, công ty sớm đã vào giờ làm việc rồi. Jennie lúc này phát giác ra bản thân đã trễ giờ liền nhanh chóng bật dậy.

“Chị mau lên phòng thay đồ! Em chuẩn bị bữa sáng cho chị. Ăn xong rồi chúng ta cùng đến công ty.”

“Không cần đâu. Chị sẽ nấu bữa sáng cho em. Em cứ lên phòng ngủ thêm đi, cả đêm đều thức chăm sóc cho chị rồi. Hôm nay một mình chị đến công ty là được.”

Jennie nghe xong lại có chút do dự, cô thật sự rất buồn ngủ nhưng việc ở Kim thị vẫn còn chất đống chờ cô.

“Ba mẹ nói sẽ đi du lịch một tuần, ba mẹ sẽ không đến công ty xem xét, tất cả chuyện ở công ty đều giao lại cho em và chị. Vả lại công việc vẫn còn rất nhiều, em sợ nghỉ sẽ làm không kịp.”

“Chị sẽ xử lý thay em, em cứ việc ở nhà nghỉ.”

Jisoo ôn nhu xoa đầu cô, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều.

“Chị cũng đang không khoẻ mà. Sao có thể để chị một mình làm nhiều việc được chứ.”

“Chị không sao. Ngoan ở nhà nghỉ đi!”

Jennie nhìn Jisoo hồi lâu, ánh mắt lại hiện lên chút tinh nghịch, cô vòng tay qua cổ chị thì thầm.

“Đây là giám đốc Kim đang duyệt cho tổng giám đốc được nghỉ phép sao?”

“Tổng giám đốc cứ việc nghỉ ngơi, những chuyện khác cứ để giám đốc Kim này lo!”

Jisoo cũng không vừa mà ôm lấy eo cô. Lời thì thầm của chị ở bên tai khiến Jennie phì cười, cô vui vẻ hôn lên má chị rồi nói.

“Vậy em sẽ nghỉ ở nhà, buổi chiều em nấu cơm đợi chị về.”

Jisoo khẽ cười, chị dịu dàng hôn lên trán cô một cái rồi nhẹ giọng hối thúc.

“Được rồi, em mau lên phòng ngủ thêm đi.”

Jennie hôn lên môi chị một cái như lời tạm biệt xong liền ngoan ngoãn chạy về phòng ngủ. Ngay khi bóng lưng cô vừa khuất, nụ cười trên môi Jisoo cũng tắt hẳn. Chị đi vào nhà vệ sinh dưới lầu rửa mặt, lại nhìn bộ dạng của bản thân trong gương, tâm trí không tự chủ mà nhớ đến những chuyện chị đã trải qua. Những chuyện đau khổ kia đều khởi nguồn từ ba Jennie, vậy mà bây giờ ông ta vẫn thoải mái sống như vậy, chẳng lẽ một chút áy náy cùng hối hận với những chuyện ông ta đã gây ra cho ba mẹ chị cũng không có. Nắm tay Jisoo vô thức siết chặt, ánh mắt cưng chiều khi nãy đã không còn, giờ đây nó lại tràn đầy đau khổ cùng thù hận.

Jisoo chuẩn bị xong bữa sáng liền lên lầu thay đồ, lúc chuẩn bị rời đi chị còn lặng nhìn Jennie đang ngủ say một lúc lâu.

Jisoo đi đến công ty, một mình ngồi ở phòng làm việc cả buổi sáng, chị lặng nhìn ra cửa kính, đôi mắt hướng về phía xa xăm, mãi thật lâu sau mới lấy điện thoại bấm gọi cho ai đó.

“Tôi muốn gặp cậu một chút.”

Chẳng đợi người bên kia lên tiếng Jisoo đã mở lời trước, rất nhanh sau đó đã có tiếng đáp lời.

“Chỗ cũ, tôi đợi cô.”

[JENSOO] [Trọng Sinh] Mặt Trời Giữa ĐôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ