Lúc Diệp Từ đến trước sảnh lớn thịnh thế truyền thông thì mới 7h15, sớm hơn không ít so với thời gian mà cô hẹn Tương Phi, tòa cao ốc này nằm ngay giữa những tòa văn phòng, lúc này là thời gian tan tầm.
Đèn hoa vừa lên, cảnh tượng vội vã trên đường, biển người tan tầm mang gương mặt đầy vẻ mệt mỏi, xe cộ đông đúc qua lại, Diệp Từ nhịn không được hít sâu một hơi, đem cảm giác bất an trong lòng kìm xuống. Cho đến bây giờ, khi đã bước ra ngoài thế giới xa lạ này, cô mới thật sự cảm nhận được bản thân cùng với thế giới hiện đại này không hề hợp .
Đối với cuộc sống của bản thân ở xã hội hiện đại này, tương lai cũng không biết xoay xở ra sao...
Bỗng nhiên có một mùi hương truyền đến, Diệp Từ theo hướng mùi thơm mà nhìn qua, bắt gặp một cửa hàng bánh rán bên đường, mà tiệm bánh rán mở ra ở đây, ngay đối diện các tòa văn phòng cao lớn này có chút lạc quẻ, sờ sờ cái bụng nhỏ của bản thân, Diệp cô nương mới nhớ ra bản thân từ sáng đền giờ cô vẫn chưa ăn gì, hiện tại cực kỳ cực kỳ đói.
Từng bước nhỏ chạy đến bên của tiệm bánh rán, không kìm được mà đưa mắt nhìn chằm chằm những chiếc bánh được trưng bày trong tủ kính, âm thầm nuốt nước miếng... Kiếp trước Diệp Từ làm cung nữ, có mơ cô cũng không thể chạm tới mấy món sơn trân hải vị, càng không có lộc ăn đồ ăn vặt ngoài phố, mỗi ngày một cái đại bánh bao lại thêm một chút rau xào đã là tốt lắm rồi, huống chi làm nô tài mỗi tháng đều cố định phân chia lợi nhuận, chưa từng có cơ hội thoải mái ăn uống.
Ông chủ bán bánh thấy ánh mắt cô gái nhỏ nhìn chằm chằm, chỉ thiếu chảy cả nước miếng, nhịn không được cười: "Cô gái, mua một phần đi? Chú đây bán bánh rán trái cây thuần thiên nhiên không hề thêm chất bảo quản..."
Không đợi ông chủ thổi phồng cho xong, Diệp Từ đã lập tức gật gật đầu: "Vâng! Phiền chú bán cho cháu một phần..." Dừng một chút, cô hình như nhớ tới cái gì đó, lấy di động trong túi ra, mân mê nửa ngày mới thành công gọi điện thoại cho Tưởng Phi, "Tưởng đại ca, anh ăn cơm chưa? ... Chưa ăn gì á? Được được, vậy em lập tức đi lên đây."
Tắt điện thoại, cô cười cùng ông chủ nói: "Ông chủ, cháu muốn hai phần, một phần thêm một cái trứng gà là được, cái còn lại... Phiền ông thêm hai quả trứng với một cái lạp xưởng, cảm ơn."
Ông chủ bán bánh rán ngẩn đầu hiền từ đánh giá sơ qua Diệp Từ, sau đó một bên vừa cười ha hả vừa làm, một bên tán gẫu nói: "Cháu là nhân viên trong công ty truyền thông đối diện sao?"
Diệp Từ không khỏi mở to hai mắt, theo bản năng hỏi: "Sao chú biết?"
"Hahaha, chú bán ở chỗ này cũng lâu rồi, nhìn diện mạo cùng cách trang điểm của cháu, so với minh tinh trong đó không khác mấy..." Đại thúc dừng một chút, còn nói thêm, "Bất quá người trong công ty kia có mấy ai ăn quán ven đường đâu."
Diệp Từ cười cười nói: "Vâng, cháu không là minh tinh, cho nên có thể tùy tiện ăn! Không ai quản ."
Ông chủ lại ngẩng đầu nhìn cô một chút, rồi lại cười cười không nói gì, chỉ chốc lát sau hai cái bánh rán đều làm xong, Diệp Từ thanh toán tiền, bản thân xách theo bánh rán trái cây cùng cái ba lô lớn, vừa ăn vừa đi vào thịnh thế truyền thông.
BẠN ĐANG ĐỌC
[edit] Bạn Gái Ảnh Đế Là Cung Nữ
HumorHán Việt: Ảnh đế nữ hữu thị cung nữ Tác giả: Mộc Bạch Bách bai Tử / 木白柏bai子 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Cổ xuyên kim , Làm giàu , Giới giải trí , Sảng văn , Ấm áp , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1 Muốn reup vui lò...