Dương Hạo Minh và Đoàn Tinh Tinh rời đi một lúc, Dư Cảnh Thiên mới chủ động ngã đầu xuống đùi La Nhất Châu nằm nghịch điện thoại. Được lợi từ người khác thái độ phải biết nhúng nhường, La Nhất Châu chỉ im lặng nhìn người nọ đang tự tung tự tác trên người mình.
La Nhất Châu ngồi đọc báo, Dư Cảnh Thiên nằm nghịch điện thoại. Hai người không nói với nhau câu nào nhưng khung cảnh hiện lên hoà hợp đến lạ thường.
Một lúc sau, La Nhất Châu cảm nhận được hơi thở người bên dưới đang phả ra đều đều. Hắn nhìn xuống, Dư Cảnh Thiên nằm trên đùi mình ngủ đến thoải mái. Nhìn thấy một lọn tóc nhỏ đang xoã loà xoà dưới mí mắt cậu, nhịn không được hắn vươn tay vén nó sang một bên.
Lặng người ngắm nhìn Dư Cảnh Thiên ngủ một lúc, La Nhất Châu đột ngột bừng tỉnh, lập tức xoay mặt đi hướng khác, mặt đỏ bừng bừng. Hắn cởi áo khoác vest đang mặt trên người xuống, cẩn thận đắp lên người Dư Cảnh Thiên.
Dư Cảnh Thiên ngủ được khoảng hơn một tiếng, La Nhất Châu mới chầm chầm nâng đầu Dư Cảnh Thiên lên đặt từ từ xuống ghế. Còn bản thân đi đến phòng ngủ dự phòng mở sẵn cửa rồi lần nữa bước tới chỗ cậu đang nằm, động tác nhẹ nhàng nâng người cậu bế lên đưa vào bên trong. La Nhất Châu đặt Dư Cảnh Thiên xuống giường, giúp cậu đắp chăn cẩn thận rồi mới rời đi. Mà chiếc khoác vest ban đầu vẫn nằm yên nguyên vẹn trên người cậu chưa được lấy ra.
Có thể vừa rồi do được ăn ngon hoặc cũng có thể do sự tác động của người nào đó vẫn còn trong căn phòng. La Nhất Châu tâm tình vui vẻ, hiệu suất làm việc cũng tăng cao.
Thời gian tan tầm của Chủ tịch là năm giờ chiều, nhân viên sẽ trễ hơn nửa tiếng, nếu không tăng ca. Khi Dương Hạo Minh và Đoàn Tinh Tinh sang phòng rủ La Nhất Châu về cùng lúc đó Dư Cảnh Thiên đang giúp hắn mặc áo khoác vest vào.
"Ây da, chưa gì mà đã nâng khăn sửa túi giúp người ta rồi." Dương Hạo Minh không nhìn nổi người khác trước mặt mình yêu đương, đành kiếm cớ trêu chọc.
"Anh Hạo Minh sớm thôi sẽ tìm được người giúp anh nâng khăn sửa túi như em mà." Dư Cảnh Thiên nụ cười ngọt ngào, vừa giúp La Nhất Châu vuốt thẳng vạt áo vừa đối đáp cùng anh.
"Anh cũng hy vọng vậy."
"Cửa đã mở, xin mời Chủ tịch và Phu nhân Chủ tịch cất bước." Đoàn Tinh Tinh đứng phía ngoài đã mở sẵn cửa tự lúc nào, còn học theo cách nói chuyện cung kính của các quản gia.
Dư Cảnh Thiên tươi cười rạng rỡ, trong vô thức khoác lấy tay La Nhất Châu cùng hắn bước đi. Mà La Nhất Châu không có ý định sẽ gạt tay cậu ra hay tỏ ra bất kỳ thái độ khó chịu gì cả. Đồng ý cùng cậu phối hợp.
Lần này cả La Nhất Châu lẫn Dương Hạo Minh và Đoàn Tinh Tinh không có đi ở lối đi riêng dành cho vị trí cấp cao trong công ty như mọi khi mà đường đường chính chính bước đi trong sảnh chính.
La Nhất Châu cùng Dư Cảnh Thiên đi trước, Dương Hạo Minh và Đoàn Tinh Tinh theo sau. Suốt quãng đường, cả bốn người bọn họ đi thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt từ biểu cảm ngạc nhiên, hốt hoảng đến tiếc nuối, hụt hẫng của các nhân viên trong đó có cả nam lẫn nữ. Mọi người đều có chung một sự tò mò, là muốn biết cậu thiếu niên cười tươi như hoa đang khoác tay đi bên cạnh Chủ tịch của bọn họ là ai.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Phong Dư Đồng Châu] Yêu Anh Đến Hết Cuộc Đời
FanficThể loại: Trọng sinh, hiện đại, ấm áp. Bối cảnh: Hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính.