Chương 63: Niềm vui bất ngờ (2)

86 2 0
                                    

Editor: Nguyên Hy

Hai người vận động cho đến khi thân thể thoải mái từ trên xuống dưới, thì cũng tới giờ ăn tối. Tinh thần và thể lực của Lâm Tưởng bị ép khô cho nên bụng đã sớm kêu đói, nằm bò ra bàn ăn một lúc lâu không thèm nhúc nhích.

"Em muốn ăn mì thịt bò." Cô không khách khí mà nhìn Cố Thành yêu cầu món ăn.

Cố Thành chống hai tay lên bàn cúi xuống hôn lên tóc cô, cười nói: "Yêu cầu thấp như vậy sao?"

"Bụng đói bẹp xuống rồi, ăn tùy tiện cái gì đó thôi, ngày mai em đi liên hoan với hội Trần Trừng."

"Anh có được mời không?" Cố Thành hỏi.

"Đương nhiên là không rồi, đây là buổi liên hoan của hội chị em."

Cố Thành không ngờ tới mình bị vứt bỏ một cách dễ dàng như vậy, một cơ hội để phản bác cũng không có, chỉ có thể bất đắc dĩ mà xoay người đi nấu mì thịt bò cho người phụ nữ tàn nhẫn này thôi.

Ăn xong bữa tối, Cố Thành nhanh chóng thu dọn sạch sẽ phòng bếp, đem bát đũa đi rửa, sau đó liền nở nụ cười thần bí năm tay cô lên lầu, nói là có niềm vui bất ngờ muốn đưa cho cô.

Lâm Tưởng nhìn anh cười tít mắt, trong lòng cũng có chút mong chờ.

Hai người lên lầu, đến khi đi qua phòng để quần áo, Cố Thành lấy một cái áo khoác đưa cho cô, nhìn dáng vẻ như là muốn dẫn cô lên sân thượng, Lâm Tưởng giữ chặt anh nói: "Lấy thêm một cái nữa đi, anh cũng nên mặc thêm vào." Thời tiết bên ngoài lạnh, trên sân thượng gió còn thôi mạnh hơn, chỉ mặc một cái áo khoác mỏng thì làm sao có thể ngăn được gió rét chứ.

Cố Thành cười nhạt nói: "Không cần, anh có phép thuật có thể làm cho em trở nên ấm hơn."

Lâm Tưởng làm vẻ mặt hoài nghi mà nhìn anh, "Anh lừa gạt trẻ con đấy à, phép thuật ở đâu ra chứ."

Cố Thành lại nói rất chắc chắn: "Tóm lại là em cứ đi theo anh là được."

Lâm Tưởng nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn tùy ý để anh nắm tay đi lên cầu thang. Trước khi mở cửa, Cố Thành giúp cô mặc thêm áo khoác mỏng, dặn dò: "Nhắm mắt lại, anh dẫn em ra ngoài."

Lâm Tưởng không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Thật ra cô cũng càng ngày càng tò mò, niềm vui bất ngờ này là cái gì.

Ở trong không gian tối đen, cô chỉ có thể hết sức cảm nhận từng động tác của người đàn ông bên cạnh. Cố Thành cũng không để cô tự mình đi, sau khi mở cửa sân thượng, liền đư tay bế ngang cô lên, gắt gao ôm chặt cô vào trong ngực, tay của Lâm Tưởng cũng tự nhiên mà ôm lấy bờ vai anh.

Cửa sân thượng được mở ra, từng đợt gió rét như trong tưởng tượng không có thổi tới, tuy rằng nhiệt độ có chút thấp nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được. Huống hồ lúc nãy cô đã mặc thêm áo khoác rồi còn đang được Cố Thành ôm trong lòng ngực nữa, cho nên một chút khí lạnh này hoàn toàn có thể bỏ qua. Nhưng chuyện này thực sự là vô lý, rõ ràng bây giờ cô đang ở bên ngoài sân thượng, sao có thể không lạnh được chứ?

Nhưng mà Cố Thành vẫn chưa bảo gì, vì vậy cho dù trong lòng đang rất băn khoăn, thì cô cũng không mở mặt ra. Cảm giác được là Cố Thành vừa ôm cô vừa lấy điện thoại, sau đó chính là âm thanh mở khóa di động. Tuy rằng Lâm Tưởng đang nhắm mắt nhưng vẫn có thể thấy được trước mắt có mấy tia sáng xuất hiện.

Trọng sinh chi hoan sủng [Edit] - Tuyết MặcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ