15. Đặt Cọc

2K 90 4
                                    

Nguyên một buổi đi cùng Junhi, Jennie thật sự chẳng thấy vui gì cả, nàng luôn để ý điện thoại, xem là người kia có gọi nàng hay không, nhưng nàng nhận lại chỉ toàn là thất vọng, có lẽ cô đã quên thật rồi!
...
Nàng trở về nhà thì lúc đó cũng đã 14h chiều, tranh thủ lau mình cho Ara, sau đó ru con bé ngủ một chút. Mẹ nàng lại không có ở nhà, đi đâu nàng cũng không biết, haizzz một ngày sinh nhật tẻ nhạt đối với nàng.

Nàng tranh thủ lúc con ngủ thì dọn dẹp nhà cửa, lay hoay một hồi cũng đã 17h, mẹ cô cũng trở về. Thấy nàng, bà liền nói:

-Mẹ JN: Hồi trưa Chaeyoung có đến tìm con.

-Mẹ nói sao? Chaeyoung đến tìm con?- nghe đến đây nàng liền giật mình, vậy là cô có đến tìm nàng thật sao?

-Mẹ JN: Ừm, hồi trưa nó đến tìm con, định nhờ mẹ trông Ara để đưa  con đi ăn sinh nhật, mẹ mới nói là Junhi vừa đưa con với Ara đi ăn rồi. Vậy là con bé rời đi ngay, mẹ tưởng nó có gọi cho con chứ.

Bây giờ nàng mới hoảng hốt đi tìm điện thoại để gọi cho cô, thì ra là nàng hiểu lầm, cô vẫn nhớ sinh nhật của nàng, còn định sẽ đưa nàng đi ăn để chúc mừng sinh nhật nàng nữa, vậy mà nàng lại nghĩ sai về cô.

Nàng gọi, nhưng chỉ đáp lại là "thuê bao...", nàng nhắn tin, nhưng cũng chỉ để "đã gửi". Nàng lo lắng sợ cô nghĩ bậy lại đâm ra tâm trạng không tốt, liền thay đồ mà chạy đến nhà của cô tìm cô. Nhưng cô vẫn chưa về nhà, nàng liền bất lực trở về, nàng liên tục gọi điện, nhưng kết quả vẫn vậy, nàng lo lắng không biết Chaeyoung đã đi đâu, nàng thật sự rất lo!
...
Về phần của cô, cô cứ chạy mãi, chạy tới bãi biển cách xa thành phố cô mới dừng lại. Tâm trạng của cô giờ đây toàn là mây đen bao lấy, rất u buồn.
Cô lấy chiếc hộp nhỏ mở ra xem, bên trong là một chiếc nhẫn bằng vàng, đơn giản nhưng chứa đựng đầy ý nghĩa. Cô định hôm nay sẽ tỏ tình một lần nữa, dù cho kết quả ra sao cô cũng chấp nhận, vậy mà...

Từ nãy giờ điện thoại cô đã reo báo rất nhiều cuộc gọi, cô không biết là ai gọi, nên cũng chẳng thèm để ý đến, cứ mãi mê chú ý đến cảnh biển ngoài xa. Mặt biển chưa bao giờ được yên ả, cứ con sóng này gợn lại tới con sóng kia, giống như tâm trạng của cô, buồn hết chuyện này lại đến chuyện kia, bình yên chưa bao giờ đến với cô...

Nhưng những cuộc gọi cứ liên tục reo, thấy vậy cô liền mở điện thoại ra xem, là nàng gọi, rất nhiều cuộc, bây giờ nàng gọi cô để làm gì? Cô không biết và cô cũng không có ý định sẽ bắt máy. Để chuông reo hết, cô mở mạng lên xem, cũng rất nhiều tin nhắn của nàng, cô cười nhạt, rồi trả lời:

✉️-Chaeyoung, em đang ở đâu?
Hôm nay là sinh nhật của chị...

-📩Em bận!

Chỉ vỏn vẹn 2 chữ cũng đủ để nàng biết tâm trạng của Chaeyoung thế nào rồi. Nàng không nhắn nữa mà gọi trực tiếp, nhưng rồi cô lại không bắt máy, cô khóa máy, không muốn nhận bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào từ nàng nữa. Cô mệt rồi!
...

3 ngày tiếp theo, Chaeyoung không còn đến tìm nàng nữa, nàng nhớ cô, thật sự rất nhớ. Nàng biết từ lâu bản thân mình đã yêu người con gái đó rồi, nhưng hoàn cảnh lại không cho phép nàng đồng ý sớm, để rồi bây giờ cả 2 lại phải như vậy, thật khó chịu, Chaeyoung cũng thật đáng ghét, không thèm nghe nàng giải thích, nàng lo lắm, lo rằng cô sẽ không còn yêu nàng nữa.

 Đợi Chờ! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ