Năm Lý Đế Nỗ mười ba tuổi, hắn gặp được ca ca La Tại Dân.
Nghe nói nhà họ La là chuyển từ Trường An tới đây, mở một y quán nho nhỏ, trên cái biển gỗ ngay ngắn đề bốn chữ "Y quán La gia", mùi thảo dược thơm lừng khắp cả con phố. Y quán khai trương ngày đầu tiên đã thu hút cả đám người tò mò tới xem, láo nháo ồn ào, vô cùng đông đúc.
Nơi thành Sở Chi non nước hữu tình, muốn cảnh đẹp liền có cảnh đẹp, muốn rượu ngon liền có rượu ngon, nhưng y quán thì thực chẳng có bao nhiêu, vậy nên Lý Đế Nỗ cũng vô cùng tò mò, vừa kết thúc giờ lên lớp ở học cung đã vội vàng ôm theo chồng sách nặng, cùng đám bằng hữu hòa vào dòng người.
Đó là khi hắn gặp được ca ca La Tại Dân của hắn.
Ca ca La Tại Dân khi ấy đã mười chín tuổi, mắt to môi hồng, cài trâm xanh ngọc, bộ dáng vô cùng thanh tú. Y đứng cạnh cha, dịu dàng phát thuốc cho người đến khám bệnh, gặp ai cũng tươi cười, nụ cười xán lạn như ánh dương. Nếu không nhờ vóc dáng tương đối cao lớn, Lý Đế Nỗ còn có thể coi người này là một tiểu muội xinh đẹp.
Ngay cả Lý Đông Hách thường ngày chẳng chịu để ai vào mắt cũng phải thì thào. "Đế Nỗ, vị ca ca này thật là đẹp nha."
Tối hôm đó về nhà, mẹ hắn đưa cho một chén thuốc vô cùng đắng, nói hắn mau uống để bồi bổ thân thể. Lý Đế Nỗ liếc nhìn giấy gói mẹ hắn để trên bàn, liền nhìn thấy bốn chữ quen thuộc.
"Thuốc ở đâu ra thế?" Cha hắn ngửi mùi liền nhăn mặt.
"Là thuốc tốt ở y quán La gia. Thiếp tình cờ gặp con trai út nhà họ ngoài chợ, được thằng bé tặng cho đấy. Nhà người ta cũng thật có lòng, ngày đầu tiên mở y quán liền phát thuốc miễn phí." Mẹ hắn nhắc đến người này liền tấm tắc khen ngợi. "Tiểu công tử nhà họ La, tên La Tại Dân ấy, khả ái lại ngoan ngoãn, khiến người ta vừa gặp đã mến."
Ấn tượng đầu tiên của Lý Đế Nỗ về ca ca La Tại Dân của hắn, là một người vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, ôn nhu.
.
.
Lần thứ hai Lý Đế Nỗ gặp La Tại Dân, kể ra cũng thật là nhục, hắn bị ngã cây.
Hắn cùng Lý Đông Hách lại bày trò quậy phá, Lý Đông Hách nghịch ngợm thách hắn trèo lên cây táo nhà cụ Từ, hắn liền sĩ diện trèo lên thoăn thoắt hái trộm những quả táo đỏ tươi, Lý Đông Hách đứng dưới mặt đất, cầm giỏ hứng trọn. Kết quả là táo đã hái đầy giỏ, mà hắn lại xuống không nổi.
Lý Đông Hách cuống quýt giục hắn mau xuống, Lý Đế Nỗ nhìn mặt đất như cách xa cả trăm trượng, sau lưng đổ đầy mồ hôi, hai chân cũng tê rần. Rõ ràng lúc leo lên dễ dàng đến thế, sao leo xuống lại đáng sợ như vậy?
Đúng lúc này thì La Tại Dân đi qua.
Sau lưng La Tại Dân đeo cái giỏ đựng đầy lá thuốc, một thân thanh y đoan chính sạch sẽ, tò mò đứng nhìn hai đứa trẻ mồ hôi nhễ nhại lấm lét quanh gốc cây.
"Cần ta giúp không?" Cuối cùng nhìn không nổi nữa, La Tại Dân lên tiếng.
La Tại Dân mười chín tuổi đã rất cao lớn, đứng cạnh Lý Đông Hách liền vô cùng khác biệt. Y giơ hai tay về phía Lý Đế Nỗ, ngỏ ý bảo hắn mau nhảy xuống, y sẽ đỡ hắn.
BẠN ĐANG ĐỌC
✓ | Jeno x Jaemin | Mộng Sở Chi
Fanfiction"Mộng của ta không phải hư vinh danh lợi, càng không phải giành lấy chiến công lẫy lừng hay thuần phục thiên hạ tứ phương. Mộng của ta ở thành Sở Chi, người ở nơi đó, đối với ta chính là mộng." Năm Lý Đế Nỗ mười ba tuổi, hắn gặp được ca ca La Tại Dâ...