Joahna tỉnh dậy trong căn phòng bê tông chật hẹp, xung quanh là bốn bức tường cách âm và trên trần là đèn tuýp đủ sáng cho cả phòng. Cơn ê ẩm ập đến ngay khi đầu óc cô tỉnh táo trở lại, cơ thể chẳng thể di chuyển nổi, phần vì tay cô đang bị trói, phần vì cô không còn đủ sức nữa.
Cánh cửa kim loại đối diện cô bật mở, một người phụ nữ thân hình khỏe khoắn ở độ tuổi khoảng ngoài ba mươi, Joahna đoán chừng là vậy, bước đến trước mặt cô, trên tay cầm theo một tấm bảng trắng hình chữ nhật, mãi đến lúc sau Joahna mới nhận ra đó là một chiếc tablet.
"Chào cô Miller, Joahna Miller đúng không nhỉ?" Người phụ nữ kia trông không giống như một kẻ thô lỗ, trái lại ả ta tỏ ra rất nhã nhặn, Joahna không cảm nhận được bất cứ mối đe dọa nào. "Cô muốn uống gì đó chứ?"
Joahna nhìn chằm chằm vào cốc nước được đặt trên bàn, rồi chuyển sự chú ý sang người phụ nữ kia khi ả ta kéo ghế ngồi xuống đối diện với cô, cô và ả chỉ cách nhau một chiếc bàn gỗ láng bóng. Một căn phòng tuy nhỏ bé nhưng mọi thứ đều rất mới, từ lớp sơn đến bàn ghế, không giống như một nơi tồi tàn để bắt cóc tống tiền mà đúng hơn là phòng thẩm vấn.
"Tôi là Miranda, hoặc có thể gọi là Mira nếu cô muốn." trước sự im lặng của cô, Miranda tiếp tục giới thiệu, dường như ả đã quen với công việc hỏi cung kiểu này.
Dù vậy thì Joahna vẫn chẳng có gì để nói hết, cô còn chẳng rõ lý do bị đưa đến đây.
"Xin hãy thả tôi đi, tôi chẳng liên quan gì đến các người." Joahna van nài trong bối rối, nếu có thể thì cô cũng rất mong chờ một lời giải thích.
"Có vẻ như là cô vẫn chưa hiểu tình hình hiện giờ cho lắm nhỉ." Miranda đặt xuống chiếc tablet, xoay màn hình về phía cô, trên đó chiếu một đoạn video, một cô gái cũng bị trói vào ghế trong một căn phòng tương tự, là Emily!
Lần này thì cơn giận dữ trỗi dậy sau vẻ bối rối ban nãy và Joahna đã không kìm được mà thét lên, rõ ràng là cô đã chẳng làm gì sai cả, trong hơn hai mươi năm qua, chết tiệt, cô chẳng thể nhớ hết những sự kiện trong đời, hay là mình đã gây thù hằn cho ai.
"Thả cô ấy ra, chúng tôi chẳng làm gì cả, ít nhất xin hãy để Emily đi!" cô cầu xin với hy vọng là Miranda sẽ suy nghĩ lại và để họ đi, đây có lẽ chỉ là một sự hiểu lầm.
"Nếu cô ngoan ngoãn hợp tác thì chúng tôi sẽ để bạn cô đi, nhanh thôi, chỉ cần cô nói ra vị trí mà ông ta đang lẩn trốn." Miranda trở nên nghiêm túc hơn, ả ta thu về chiếc tablet và dò xét từng biểu cảm trên mặt cô.
Ông ta là ai kia chứ? Joahna thực sự phát điên khi liên tục bị hỏi những câu hỏi mà chính cô còn không hiểu, sự yên ắng bao trùm lấy căn phòng, cảm xúc của cô lúc này gần như muốn nổ tung. Chưa để Miranda nói đến câu thứ hai, cửa phòng lại bật mở một lần nữa, mạnh bạo hơn lần trước, cả phòng rung lên.
Joahna ngước lên, đồng tử cô căng ra, cô còn chẳng thể thở nổi khi thấy người vừa bước vào phòng, từng bước chân tiến về phía cô đầy giận dữ và gầm gừ dưới hơi thở nặng nề, gã tức giận hơn bao giờ hết, lúc này thì gã hoàn toàn là một kẻ xa lạ. Joahna không thể tin là bản thân đã gần như xao động trước gã.
![](https://img.wattpad.com/cover/287765290-288-k767232.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Kẻ lạ mặt - REID
RomanceAnh ta cao chừng 6 feet rưỡi, đeo chiếc mặt nạ Jabbawockeez, mặc đồ bảo hộ, bộ đồ chuyên dụng của Spec ops. Chẳng nói năng gì, sừng sững như khối đá khổng lồ, kéo tay tôi khỏi dòng người biểu tình. "Đi theo tôi". Washington D.C chiểu mùa hạ...