- Dazai - san.. Anh, thích hoa sơn trà ạ?..
- Hửm? Sao cậu lại hỏi vậy Atsushi - kun~
- Thì.. Trên người anh có thoang thoáng mùi của loài hoa đó, nên..
- À- Cái này..
Nhắc mới nhớ.. Hắn cười, tay nắm chặt áo
- Cũng không hẳn là ghét~
- Dạ..?
Cậu nhóc hổ trắng khó hiểu nhìn đàn anh của mình. Đúng là không thể nào hiểu nổi cái ông tướng này..
- Hay cậu lại rủ con gái nhà người ta đi t.ự t.ử đôi rồi à?
Kunikida nói, nâng gọng kính trong khi mắt vẫn đang hướng vào cuốn sổ.
- Nah, nay tôi không có hứng~
- Ừ ừ, không có hứng với mấy việc vô bổ đó thì đi làm việc đi! Nay tôi không viết báo cáo cho cậu nữa đâu!
- Hà~ Nóng nảy sẽ nhanh già đó, cậu không biết rằng nóng nảy có thể khiến ta lùn đi và não bộ teo nhỏ à?
- Hửm? Thật à?
- Cậu không tin à~ Trong sách tôi đọc có nói vậy đó~ Ghi vô đi nó sẽ có ích đấy~
- Ừm ừm, sẽ khiến lùn đi và-
- Đùa đấy~
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Grrrr, tên Dazai chết bầm nàyyyyy?!!
- Hô hô hô~
Khung cảnh quen thuộc hầu như ngày nào cũng xảy ra này hiển nhiên mọi người sẽ không để tâm vào chuyện đó. Ranpo vẫn ngồi ăn kẹo, Yosano thì uống trà, hai anh em Tanizaki nói chuyện với nhau. Tất cả trừ Atsushi.
- Hah!! Hai người dừng lại đi ạ!!
Quả thật cậu không thể đứng nhìn và thở dài nữa khi thấy Kunikida định phang cả cái ghế vào đầu tên tóc nâu ngứa đòn kia.
- Haiz~ Mệt Kunikida - kun thật đó~
- Này! Không biết ai mệt ai đâu nhé!?
Atsushi ở bên cạnh, mong thầm Dazai sẽ không nói gì nữa..
Hắn chống tay, nhìn ra cửa. Bên trong tâm trí hắn bỗng hiện lên hình ảnh cậu Omega tóc cam kia.. Lòng hắn đang cảm thấy bứt rứt?..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Ưm.
Chuuya ngồi trên giường, bên cạnh là thuốc và một chút hoa quả mà Kouyou chuẩn bị. Bây giờ trông cậu thật ỉu xìu. Nhớ lại tình huống lúc đó, cậu không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hay rồi, giờ thì đầu cậu không nghĩ được gì nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ BSD ] [ ABO ] Là của nhau.
FanfictionABO, couple chính là Soukoku với sự góp mặt của một số nhân vật khác, có thể OOC. Tôi không dàn dựng trận chiến một cách khôn khéo và thông minh được nên mong mọi người thông cảm và đừng buông lời cay đắng=')). Nhân vật không thuộc về tôi, họ thuộc...