(Chap 11) Rốt cuộc mùi "nước cống" ra sao? #4

1K 138 6
                                    

Hành động của Sanzu khiến em giật nảy người.

Ngón tay thon dài ấm nóng của hắn lần mò vào trong áo em, khẽ chạm lên da thịt mềm mại trước bụng rồi xoa nắn. Mỗi nơi hắn đi qua đều để lại thứ cảm giác nóng bỏng khó tả, khiến cả người em gai lên, mặt mũi đỏ au như cà chua chín. Takemichi khẽ động người ý muốn lách ra nhưng Sanzu càng níu chặt em vào người, tay cư nhiên xoa trên vùng bụng phẳng lì, mặt khẽ dụi vào cái đầu vàng bông xù của đối phương mà hít hà thứ hương thơm dễ chịu.

"Sanzu... tao... thôi m-mày không cần giúp tao nữa đâu... Tao khỏi rồi mà!"

"Nói dối."

Hắn vẫn đang chìm đắm vào những thư thái từ cục lông nhỏ trong lòng mình đem lại, nghe em vội vàng chối từ thì lại có chút không thoải mái. Rõ ràng đã khen hắn đẹp, sao còn không cho đụng chứ? Mikey hay mấy thành viên cốt cán của Touman, rồi kéo thêm cả bọn Hắc Long đều được cưng nựng em trong lòng, sao hắn lại không thể? Đúng là trước đây hắn còn chẳng buồn đặt em vào mắt, nhưng ánh sáng rạng rỡ nơi em từ bao giờ đã khiến hắn thay đổi tâm tình, cứ thế bước về phía em mà chẳng kiểm soát nổi chính bước chân mình. Chỉ là xoa bụng thôi mà, cần gì phải từ chối chứ?

Về phía Takemichi, thật lòng tư thế này ám muội quá mức, càng không thể xảy ra với em và tên này. Hắn vốn ghét cay ghét đắng em cơ mà? Việc Sanzu cứu em đã khiến em quá ngạc nhiên mà phải vội vàng sắp xếp lại đống kí ức. Nay hắn còn ân cần xoa bóp khiến đầu Takemichi muốn nổ tung.

Thấy em ngày càng khom người lại, tay nhỏ cố gắng che chắn trước bụng cản trở tay hắn đụng chạm vùng da thịt mềm mềm thơm thơm, Sanzu nhíu mày không hài lòng. Hay là hành động của hắn chưa đủ để em thỏa mãn mà chấp nhận hay sao?

Ôm theo cái suy luận chẳng giống ai trong đầu, nhanh như cắt, bàn tay hắn trượt lên khuôn ngực nhỏ đang phập phồng của em, làm Takemichi cứng đờ người.

"Hay là mày thích thế này?" - Sanzu tự nhiên cúi xuống phần gáy trắng ngần kia mà hôn chụt một tiếng thật kêu rồi thè lưỡi liếm một đường dài ướt át. Hắn cũng chẳng hiểu sao mình lại hưng phấn đến như vậy, thật không giống hắn, nhưng nếu được, hắn thậm chí còn sẵn sàng dấn thân nhiều hơn.

Takemichi bị bất ngờ mà không tự chủ thoát ra từ cuống họng một tiếng a. Em vội vàng bịt miệng mình lại, cả mặt lẫn tai càng ngày càng nóng ran, đầu óc ong ong muốn loạn cả lên. Cơn ngỡ ngàng đi qua giờ lại đổi thành tức giận, mặc cho bụng còn đau âm ỉ, em quay phắt cả người lại, mặt đối mặt với Sanzu.

Phòng ốc tối thui, chỉ có ánh sáng nhờ nhờ từ cửa sổ rọi vào cũng không che khuất được nụ cười thỏa mãn trên mặt hắn, mà hắn cũng chẳng có ý định giấu đi. Takemichi nào biết gương mặt đỏ bừng vì bực tức mà lại phụng phịu của em thu vào tầm mắt Sanzu có biết bao nhiêu là diễm lệ, khiến cả người hắn nóng ran hết cả lên.

"Đừng có trêu tao nữa. Mày mà không yên tao sẽ đi xuống phòng khách đấy!"

Hắn vẫn mỉm cười.

"Mày đấy! Đêm hôm rồi không ngủ đi. Chờ một chút là tao khỏi thôi. Còn nữa..."

Nghe em phàn nàn mà sao hắn chẳng lọt tai lấy một câu, mắt sâu hun hút cứ nhìn chằm chằm vào đôi môi nhỏ đang cử động phía đối diện. Phải rồi nhỉ... Sanzu là kẻ chẳng sợ trời chẳng sợ đất. Trước giờ hắn luôn sùng bái một vị vua, còn lại thích gì thì hắn sẽ làm nấy. Một kẻ làm hắn ngứa mắt? Hắn sẽ đấm cho tên kia bán sống bán chết. Những tên cản đường hắn? Hắn có thể đập chúng gãy chân. Hắn không phải là vị vua đứng trên vạn người, nhưng với sự điên cuồng đã khảm vào tận tâm can, hắn quy phục được bất cứ thứ gì hắn muốn.

[AllTake] Michi Lăn Lăn Lăn - Tokyo Revengers FanficNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ