CHAP 1: Viên Nhất Kỳ

2.6K 107 0
                                    

Từ nhỏ Viên Nhất Kỳ đã có bệnh tự kỷ nghiêm trọng, nếu muốn truy cứu là do bẩm sinh hay do sau này thì ngay cả ba mẹ cô cũng không biết rõ. Ba mẹ Viên Nhất Kỳ lúc trẻ chỉ chú trọng vào sự nghiệp ít có thời gian làm bạn với con gái, chờ đến khi bọn họ đặt trọng tâm vào gia đình mới phát hiện Viên Nhất Kỳ đã bất tri bất giác khác biệt với những đứa trẻ xung quanh.

Không thể nói chuyện cùng người khác, không thể tiếp nhận tin tức từ người khác, có chướng ngại với việc xây dựng các mối quan hệ, chỉ cảm thấy hứng thú với đàn violon, nếu không có ai ngăn cản cô có thể ngây ngốc ở trong phòng kéo đàn violon cả ngày.

Cha mẹ Viên Nhất Kỳ từng thử đưa cô tới trường học họ muốn nhìn xem cô có thể hòa nhập với các bạn khác hay không nhưng kết quả cũng chỉ uổng phí tâm tư. Sau đó lại thấy cô cảm thấy hứng thú với đàn violon nên đã mua về đủ loại băng nhạc diễn tấu cho cô. Có lẽ cô sinh ra đã có thiên phú với đàn violon, dưới sự hun đúc của mỗi ngày tự học bây giờ Viên Nhất Kỳ trưởng thành đã là một nghệ sĩ violon trẻ nổi tiếng, trong nước có nhiều đại sư trong giới rất tán thưởng phần diễn tấu của cô.

Vốn dĩ Viên Nhất Kỳ khỏe mạnh trưởng thành đã không dễ, bây giờ còn có thành tựu này ba mẹ Viên Nhất Kỳ cũng coi như vui mừng. Nhưng nhìn tuổi Viên Nhất Kỳ ngày một lớn, bộ dạng càng xinh đẹp, lại vẫn như cũ giống như một đứa trẻ cả ngày yên tĩnh tự ngây ngốc nhốt mình trong thế giới của riêng mình, trong lòng mẹ Viên vẫn cảm thấy một tia đau lòng áy náy

Ba mẹ Viên cũng từng thương lượng cho Viên Nhất Kỳ đi xem mắt, nhưng tình huống Viên Nhất Kỳ bị bệnh tự kỷ vừa nói ra ngoài mọi người liền tránh xa ba thước. Cho dù ngẫu nhiên có mấy mối nhìn như có cơ hội nhưng cũng chỉ là tham sản nghiệp nhà họ Viên  mà thôi. Cứ như vậy, mẹ Viên càng cẩn thận lo lắng sợ rằng mình không biết nhìn người sẽ đẩy con gái vào hố lửa.

Tuy đã có phần gia nghiệp khổng lồ, cho dù mỗi ngày Viên Nhất Kỳ đều ngây ngốc cũng đủ nuôi sống Viên Nhất Kỳ cả đời. Nhưng Viên Nhất Kỳ là con gái độc nhất trong nhà, mỗi khi mẹ Viên nhìn thấy cô yên lặng ngồi một mình lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt, bà sợ rằng một ngày nào đó khi mình và ông Viên qua đời đứa con không có năng lực sinh tồn độc lập này của bà sẽ bị người khác khinh nhục.

Ba mẹ Viên cũng từng thương lượng cho Viên Nhất Kỳ đi xem mắt, nhưng tình huống Viên Nhất Kỳ bị bệnh tự kỷ vừa nói ra ngoài mọi người liền tránh xa ba thước. Cho dù ngẫu nhiên có mấy mối nhìn như có cơ hội nhưng cũng chỉ là tham sản nghiệp nhà họ Viên  mà thôi. Cứ như vậy, mẹ Viên càng cẩn thận lo lắng sợ rằng mình không biết nhìn người sẽ đẩy con gái vào hố lửa.

Khi mẹ Viên đi liên hoan với bạn thân vẫn là một bộ dáng lo lắng sốt ruột, bạn thân ở một cuối cùng không nhịn được khuyên giải nói:

Bà đã nuôi con bé không lớn thành người bây giờ nó cũng đã 23 tuổi còn tốn nhiều tâm tư như vậy làm gì, tóm lại nó cũng phải tự đi đường của mình."


"Haiz... Tôi... Tôi còn sống thì c.hăm sóc nó nếu sau này khi tôi và ông Viên qua đời, nó phải làm sao bây giờ." Trong giọng mẹ Viên đều là ưu sầu.

"Nếu không bà tìm cho con bác sĩ tâm lý đi." Bạn thân kiến nghị nói.

Từ nhỏ đến lớn đã tìm vài người, nhưng không có ai hữu dụng. Đừng nói là chữa khỏi ngay cả nói chuyện với nó cũng chưa thành công." Nghĩ đến khi những bác sĩ tâm lý trước đó nói bọn họ bất lực mẹ Viên càng lo lắng mê mang, không biết rốt cuộc nên làm như thế nào với con gái.

"Sao lại như vậy? Nhà chị họ của tôi có con gái cũng bị bệnh tự kỷ, tìm bác sĩ cố vấn tâm lý trị liệu một năm, hiện giờ đã có thể nói chuyện bình thường!" Vẻ mặt bạn thân như không thể tin được.

"Thật sự là không được. Chị họ bà tìm bác sĩ tâm lý ở chỗ nào? Có thể giới thiệu cho tôi không, tôi muốn thử lại, haizz... Nếu cuối cùng không thành công thì xem như là số của nó vậy."

"Cũng được, nhưng mà chẳng qua bác sĩ tâm lý kia tuổi rất trẻ, chắc tuổi xấp xỉ với Nhất Kỳ. Bà cũng biết cố vấn tâm lý rất hiếm, nhà chị họ tôi không phải có nhiều tiền chỉ có thể tìm người vừa mới tốt nghiệp thử xem, nhưng không nghĩ cô gái kia đúng là có chút năng lực, tuy rằng mất nhiều thời gian nhưng bản thân bệnh này trị liệu không phải dễ dàng, chị họ tôi cũng đã rất thỏa mãn."

"Trẻ tuổi?... Trẻ tuổi cũng tốt, có lẽ nói không chừng hai người trẻ tuổi ở bên nhau càng có hiệu quả..." Lúc này trong lòng mẹ Viên ẩn ẩn trồi lên một suy nghĩ...nếu là có thể ở bên nhau thì càng tốt...

Thẩm Mộng Dao mới vừa cúp điện thoại của khách hàng cũ liền có một số lạ gọi tới, hẹn cô trao đổi một chút. Khách hàng cũ chính là chị họ của bạn tốt của mẹ Viên, gọi điện thoại cho cô tỏ vẻ cảm ơn, nói có lẽ sẽ có người mới tới giới thiệu cho cô, trước tiên gọi điện thoại để Thẩm Mộng Dao biết một chút.

Thẩm Mộng Dao trước mắt chỉ làm ở một phòng tâm lý cỡ trung, thật ra đối với bệnh tâm lý thường không cố vấn một mình, cho dù có làm thì cũng hợp tác với bệnh viện cùng nhau trị liệu. Dù sao thì bệnh tự kỉ cũng là một chướng ngại tương đối phức tạp đối với sự phát triển, cố vấn đối với bệnh này chỉ có tác dụng hữu hạn, muốn thật sự có hiệu quả cần thời gian dài, cũng tương đối khó. Dù sao các bậc ba mẹ đều cực kì hy vọng tiêu tiền trong thời gian ngắn có thể nhìn thấy hiệu quả, nếu không có lẽ sẽ giận chó đánh mèo lên người cố vấn. Bởi vậy đại đa số cố vấn đối với yêu cầu của khách hàng về bệnh tự kỉ đều sẽ chuyển qua bệnh viện.

[HẮC MIÊU] Lấy Gì Chữa Khỏi Cho EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ