Bên này Thẩm Mộng Dao ở trên giường oi bức đến nỗi trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ, cho đến khi có điện mở điều hòa mới ngủ được. Ngày tiếp theo đương nhiên là ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, may mắn là chưa qua thời gian nấu cơm trưa cho Viên Nhất Kỳ.
Lúc ăn cơm Thẩm Mộng Dao còn khẽ liếc Viên Nhất Kỳ vài lần, thấy em vẫn như bình thường mới yên lòng. Tuy rằng em có bệnh tự kỷ khó giao lưu với người ngoài nhưng dù sao cũng là một cô gái trưởng thành, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút kiêng dè.
Ngày hôm nay vẫn giống như cũ, Thẩm Mộng Dao nửa dựa vào trên ghế, Viên Nhất Kỳ ở bên cạnh vẽ tranh, còn cô đang nói chuyện phiếm với bạn thân Viên Nhất Kỳ trên Wechat.
[Kim gia thế nào? Nhìn thấy con gái nhà bọn họ chưa?]
[Rất tráng lệ huy hoàng, đúng là nhà tư bản! Đây là mục tiêu của cuộc đời tớ!]
[Con gái nhà người ta thì sao?]
[Vẫn ổn, nhưng mà khá khó giải quyết.]
[Có phản ứng với cậu không?]
[Không, chắc phải từ từ]
Thẩm Mộng Dao xoay lại chụp bức ảnh Viên Nhất Kỳ đang nghiêng người gửi cho Châu Thi Vũ.
Trên ảnh chụp một người con gái cao gầy mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh lam đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, một tay cầm bảng màu, một tay cầm bút vẽ. Ngón tay trắng nõn thon dài, mơ hồ có thể nhìn thấy gân xanh hơi nổi lên, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, đáng tiếc không chụp mặt.
Ảnh chụp vừa gửi qua, Châu Thi Vũ ở bên kia lập tức trả lời.
[Kể cho cậu một câu truyện cười:
Hỏi: Con gái tay rất đẹp thì thêm mấy điểm?
Đáp: Thêm mười điểm.
Hỏi: Nếu lớn lên mặt xấu thì sao?
Đáp: Tắt đèn!]
Thẩm Mộng Dao ngầm hiểu, nhoẻn miệng cười, lập tức lại chụp một bức mặt nghiêng của Viên Nhất Kỳ gửi đi.
[Tốt, cho vị thí sinh này điểm tuyệt đối!]
Hai người cậu một câu tôi một câu, ở đó nói đùa vui vẻ. Mà nhân vật chính của câu chuyện ở một bên lại như cũ không hề phản ứng, chỉ chuyên chú vào giấy vẽ, ngay cả bị chụp lén cũng hồn nhiên như không biết. Thật ra cũng không coi là chụp lén, Thẩm Mộng Dao chính là chụp quang minh chính đại.
Màn đêm buông xuống, lại là cùng giờ hôm qua. Đêm qua Thẩm Mộng Dao nửa đường bị đánh gãy, trong lòng đương nhiên là tích tụ mười phần, du͙ƈ vọиɠ giữa hai chân chưa được thư giải sao có thể cam tâm.
Khi ăn cơm tối Thẩm Mộng Dao liền tâm viên ý mã, đặc biệt còn ngồi đối diện Viên Nhất Kỳ, tưởng tượng đến hình ảnh tối hôm qua nhìn thấy ở phòng tắm, hai má cũng không khỏi nóng lên. Thật vất vả sửa sang lại chén đũa, cô lập tức trở về phòng tắm.
Vòi hoa sen bị điều chỉnh thành tốc độ nhanh nhất, cột nước thật nhỏ lại có lực phun lên da thịt trắng nõn của Thẩm Mộng Dao.
"Ưʍ..."
Khi cột nước tiếp xúc với nhụy hoa kiều nộn ướŧ áŧ Thẩm Mộng Dao càng cầm lòng không đậu yêu kiều rêи ɾỉ ra tiếng.
Nếm đến an ủi mang theo lực độ, cả người giống như bị kích động, dòng điện thong thả chạy khắp toàn thân lại ngưng tụ ở bụng dưới biến thành một cỗ thủy dịch dính nhớp tụ ở hoa huyệt trào ra.
Cột nước ấm áp thay phiên nhau lưu luyến hồi lâu, cuối cùng mới di chuyển xuống dưới...
"Ưm~... A~..."
Cột nước phun lên lối vào hoa huyệt, cột nước giống như biến thành thể rắn làm cho Thẩm Mộng Dao cực kì khuây khoả. Chỉ một thoáng đã mềm hai chân, thiếu chút nữa thì ngã xuống, may là cô kịp chống lên tường.
Thẩm Mộng Dao rẩy đem vòi hoa sen rời đi, lại luyến tiếc loại an ủi này.
Cô nhìn chung quanh một vòng run rẩy đi về phía bồn cầu, đem nắp thả xuống, sau đó xoay người nửa ngồi lên bồn cầu.
Hai chân thon dài mở rộng, ngay cả mũi chân cũng nhón lên, chỉ để làm cho biên độ của cột nước kia phun vào hoa huyệt lớn hơn.Thẩm Mộng Dao một tay đẩy môi huyệt mập mạp ra, một tay nắm vòi hoa sen. Giữa hai chân truyền đến cảm giác khuây khỏa nhè nhẹ khiến cho cô thoải mái nhắm hai mắt lại, trong đầu cũng không khỏi hiện ra khuôn mặt Viên Nhất Kỳ, cơ thể trần trụi của em, eo bụng mảnh khảnh, hai chân thon dài, còn có chỗ kia... Cự vật ẩn nấp lại khó có thể bỏ qua...
Hoa huyệt chật hẹp cột nước đương nhiên không có khả năng chân chính đi vào đường đi. Khoái ý giữa hai chân tích tụ sâu càng thêm ngứa ngáy hư không, làm cho Thẩm Mộng Dao cũng không thỏa mãn với an ủi như có như không này.
Cô đứng lên tắt vòi hoa sen, sau đó đỡ tường đi chuyển đi lên trên giường, bên giường thả chiếc máy massage hôm qua cô lấy từ trong vali và trứng rung tình yêu.
Thẩm Mộng Dao lấy trứng rung ra, mở công tắc, rung động rất nhỏ từ trên tay truyền đến.Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển, thiết kế của trứng rung càng ngày càng cải tiến, là hình số "8" sóng âm vô tuyến rung động, làm cho cơ thể cảm nhận được kϊƈɦ thích an ủi nhất lại đảm bảo không có tạp âm. Đây chính là nguyên nhân khiến Thẩm Mộng Dao dám mang chúng tới, cô mang đến hai dụng cụ tình thú đều là tĩnh âm, tránh khả năng sẽ có xấu hổ ngoài ý muốn. Trứng rung ngắn cũng không sợ chọc thủng màng trinh, khi sử dụng lại càng thêm yên tâm.
Cơ thể cũng đã đủ mẫn cảm, Thẩm Mộng Dao không trầm mê với tiền diễn nữa. Sau khi mở trứng rung cô lập tức để vào hoa huyệt đang giàn giụa thủy dịch.
"Ưm~... A~..."
"Hừ..."
Từng tiếng rêи ɾỉ áp lực không cần thiết từ trong miệng tràn ra, dường như toàn bộ bụng nhỏ đều theo trứng rung mà chấn động.
Đang lúc Thẩm Mộng Dao trầm mê trong tính dục được khuây khoả thì lại bị đánh gãy.Không sai, lại mất điện...
BẠN ĐANG ĐỌC
[HẮC MIÊU] Lấy Gì Chữa Khỏi Cho Em
De TodoThẩm Mộng Dao nữ cố vấn tâm lí ôn hòa độc lập Viên Nhất Kỳ nữ bệnh nhân tự bế không có cách nào hình dung