Ngoại truyện - Có một tình yêu...

3.4K 183 12
                                    

#NGOẠI TRUYỆN

CÓ MỘT TÌNH YÊU...

Năm anh tròn 19, còn em với tuổi 18 đầy ngọt ngào, mộng mơ. Ánh mắt chúng ta vẫn trao nhau như vậy, đôi bàn tay mãi quấn quít không rời. Ở nơi đây, chúng ta đã sống cùng nhau - trên mảnh đất Trùng Khánh này - với danh nghĩa anh em, chúng ta đã yêu nhau, đậm sâu như chưa bao giờ như thế. Và có lẽ, khi nhắm mắt lại, em vẫn cảm nhận được mùi hương thân quen còn vương vấn đâu đây, dù vắng anh hay xa cách, em vẫn luôn cảm nhận được hơi thở của anh đang kề bên...

"Chúc mừng sinh nhật anh, Vương Tuấn Khải."

Ngày hôm đó ngày 21 tháng 9, lúc sáng mẹ bảo sẽ đi thăm ba, sau phải lo chuyện kí hợp đồng ở Thẩm Quyến nên đã bắt chuyến bay vào buổi chiều. Thế là, độ 7h tối, cả căn nhà to lớn này, được em và anh làm chủ, em đã tổ chức cho anh một buổi sinh nhật bất ngờ. Chỉ riêng, riêng chúng ta mà thôi, chỉ có hai anh em chúng ta, không bạn bè, cũng không người thân thích, tuy vậy nhưng không khí bao trùm vẫn ấm cúng với những ngọn nến cháy rừng rực trong đêm, 19 ngọn nến này, chúng sáng lên trong đôi mắt đa tình của anh - chúng khiến em như đắm chìm, có thể bơi một vòng và lặn sâu trong đáy mắt...

"Tiểu Khải, anh mau mau ước đi..."

Đôi hàng mi dày của anh khép lại, anh nguyện cầu cùng chiếc bánh kem màu xanh của bầu trời, tay anh chắp lại cầu nguyện một điều gì đó mà chỉ trong thanh tâm của anh mới biết được mà thôi. Em cũng tò mò, nhưng lại chăm chú nhìn anh nhiều hơn, anh vẫn điển trai như ngày nào, bây giờ lại đẹp hơn một tí, cao lên một tẹo, và các cô gái cũng bắt đầu chú ý đến anh nhiều hơn trong khoảng thời gian học Đại học. Dù gì thì em luôn muốn ích kỉ rằng anh là của riêng em mà thôi.

"Anh ước xong rồi."

Phù~~~~

Anh thổi một hơi làm tắt hết những ngọn nến, em đặt bánh kem xuống bàn, đến bên anh và vùi mặt vào khuôn ngực vững trải. Lúc này, cả căn phòng được thắp sáng dưới ánh đèn vàng phía ngoài kia cửa sổ, bóng của hai chúng ta đổ xuống mặt bàn, và tạo thành một hình thù quái đản.

"Tiểu Khải à, sinh nhật vui vẻ. Luôn ở bên cạnh em nhé. Không có được đi đâu đâu đấy, trói lại rồi."

"Bảo bối này, em có bệnh hay sao? Có nóng sốt không đấy."

Anh khẽ nâng gương mặt em lên rồi cạ cạ mũi mình với mũi em, đoạn cắn lên môi trên em một phát. Bộ em nói gì không đúng hay là lạ lẫm quá hay sao?

"Đâu có, này là lời thật lòng, anh không tin thì thôi, lúc nào anh chả vậy, nói dóc thì anh tin, nói thật thì anh bảo em có bệnh. Haizzz. Nghỉ chơi anh rồi, anh tự ăn một mình đi."

"Ấy ấy, hôm nay là sinh nhật anh, em không có quà cho anh, lại còn cho anh ăn bơ. Như vậy không công bằng."

"Ơ, em đã tặng anh cái bánh kem đó thôi. Bánh kem em tự chọn cho anh, nến em tự cắm, chữ em nhờ người ta viết. Nè anh không thấy sao 'Tiểu Khải mặt Đao sinh nhật hạnh phúc'?"

Em cãi bướng với anh, kể anh nghe em phải đấu tranh tư tưởng như thế nào để viết được một câu trọn vẹn như vậy mà anh bảo rằng bánh kem này không được tính là quà, bảo em tặng món khác cho anh, nhưng em đâu có chuẩn bị gì ngoài bánh kem đâu, em đang lo cho cuộc thi Piano sắp tới, anh cũng biết mà, lại còn bắt bẻ em. Đồ Tiểu Khải mặt đao siêu cấp đáng ghét!

[Longfic][NC-16][Khải-Nguyên][Kaiyuan] HẸN ƯỚC BỒ CÔNG ANH (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ