2.

1.7K 146 20
                                    

Cuộc điện thoại này giúp tâm trạng tôi tốt lên đôi chút, cảm giác trống rỗng cũng đỡ hơn. Từ khi yêu anh, trái tim tôi trở nên yếu đuối vô cùng. Trước khi gặp anh, tôi là một người chẳng có gì đặc biệt. Một người trưởng thành có một công việc bình thường. Một cuộc sống tẻ nhạt, cho đến khi gặp Ohm, anh là người khiến cuộc sống tôi đặc biệt hơn. Cảm giác có người yêu mình, quan tâm và lo lắng cho mình khiến tôi cảm thấy gặp anh là điều đúng đắn và may mắn nhất đời mình.

Bọn tôi gặp nhau vào giữa thu, đầu tháng 8. Công ty anh có một hợp đồng với công ty tôi, bọn tôi gặp nhau vỏn vẹn 2 tiếng. Một cuộc gặp gỡ tưởng chừng bình thường, tôi thậm chí còn từng nghĩ anh sẽ để mắt đến tôi. Rồi khi hợp đồng được kí thành công, bọn tôi gặp lại nhau khi cả hai công ty đi ăn cùng. Anh ngồi cạnh tôi, cả buổi hôm đó cũng chẳng nói với nhau mấy câu. Cũng không biết vì lí do gì mà tôi cứ nốc hết ly này đến ly khác và say mèm. Anh đưa tôi về, chỉ vậy thôi. Tôi chủ động tìm để cảm ơn anh, sau đó bọn tôi cứ tự nhiên mà đến với nhau. Chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng chính anh là điều đặc biệt nhất. Từ lúc đó đến giờ đã gần 5 năm rồi. Tháng sau là vừa tròn 5 năm, đến lúc đó phải chuẩn bị quà cho anh mới được. Dù anh luôn nói là chỉ cần là quà của tôi thì bất cứ thứ gì anh cũng thích.

Tôi lượn lờ trung tâm thương mại vào cuối tuần, một quyết định sai lầm. Quá đông, người với người đi thành đôi, trời ạ, nhớ anh chết mất. Hầu hết thời gian đều ở cạnh nhau nên muốn tạo bất ngờ thì phải nhân lúc anh đi vắng thế này rồi lựa quà cho anh. Kẹp cà vạt thì được không nhỉ? Anh cũng thường đi kí hợp đồng chắc là sẽ ổn. Khi anh đeo nó thì có cảm giác như tôi luôn ở cạnh anh vậy.

"Xin chào, anh có cần giúp đỡ gì không ạ."

"Tôi muốn chọn một cái kẹp cà vạt."

"Bên này có sản phẩm mới về ạ, nó đi cùng với cà vạt thành một bộ."

Tôi nghĩ là Ohm sẽ hợp với mọi thứ, mọi màu sắc cho mà xem. Bất cứ cái gì cũng hợp với anh ấy hết. Tôi mua ngay chiếc kẹp đó, nó có một hạt đá màu vàng nhỏ bên trên, nhìn kiểu gì cũng giống mặt trời. Ohm cũng thế, với tôi anh ấy là mặt trời mà. Luôn tỏa sáng rực rỡ, luôn thu hút người khác. Phải về nhà thôi, cũng quá trưa rồi. Đi loanh quanh mà mất cả buổi sáng.

"Ư..oa.... mẹ..." Góc bên trái là khu vui chơi trẻ em, tiếng khóc cũng phát ra từ đó. Một bé trai lạc mẹ. Do cuối tuần quá đông nên nhân viên cũng không để ý đến thằng bé, còn mọi người cũng bận chăm sóc con mình. Chẳng ai để ý đến thằng bé mặt mũi tèm lem cả.

"Nhóc bị lạc phải không?"

"Hức..oaaa...vâng ạ..." Khóc nhưng vẫn lễ phép quá chứ, tôi chỉ tay về nhân viên khu vui chơi, chỉ thằng bé đến đó.

"Có thấy cô nhân viên mặc áo hồng đó không, đi lại đó rồi nhờ cô ấy tìm mẹ giúp cho nhé."

"Anh đưa em đi được không ạ..ức..hức.."

Tôi không có kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ, tôi chỉ muốn giúp thằng bé một chút, còn thằng bé thì bám lấy cánh tay tôi luôn rồi. Gỡ ra thì nó có khóc lớn hơn không? Hay người ta có nghĩ tôi bắt nạt hay bắt cóc nó không? Cách đơn giản nhất là cứ đưa nó đến đó xong đi là được. Tôi nói với nhân viên thằng bé bị lạc, sau đó cô ấy chạy vào phía trong đọc loa thông báo. Đến lúc này mới biết thằng bé tên Aki. Một cái tên lạ.

[OHMNANON] - BAD LIARNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ