Chương 51: Ác ma bắt cóc trên nhân gian (1)

300 30 0
                                    

Edit: Hồ ly lông xù

Cuộc sống giống như một vở hài kịch, người người đeo mặt nạ, diễn vai diễn của chính mình cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc.

—— Hồi giáo.

...

Lần trước, sau khi Phương Lâm trọng sinh biết được chân tướng cái chết của bản thân, cô đã lựa chọn tự sát, thế giới song song đã tiến hành các cuộc thảo luận xoay quanh vụ án này và đưa ra quyết định tạm hoãn các hạng mục liên quan.

Hay nói cách khác, sở cảnh sát ở thế giới song song vẫn tiến hành làm việc theo lẽ thường, nhưng vấn đề người bị hại có nên trọng sinh hay không sau khi nhiệm vụ thành công vẫn còn trong quá trình thảo luận, chưa có kết luận.

Ban đầu tổ điều tra của Dịch Tiêu phụ trách các vụ án lớn và giúp nạn nhân có cơ hội trọng sinh, sau khi bên trên đưa ra quyết định, các vụ án lớn trong tổ đành phải gác lại, đội trưởng điều chỉnh lại phương hướng công việc của từng người, điều động các thành viên trong tổ tới sở cảnh sát tại các thế giới khác nhau xử lý công việc.

Dịch Tiêu được điều động tới đội cảnh sát hình sự thuộc cục cảnh sát thành phố E.

Danh tính của cô phía bên sở cánh sát song song đã sắp xếp ổn thỏa, Dịch Tiêu là cảnh sát đặc nhiệm ngắn hạn được điều động từ nơi khác tới thành phố E, có kinh nghiệm phong phú trong việc giải quyết các vụ án hình sự lớn.

Mọi người trong cục cảnh sát thành phố E nghe nói đội hình sự có thêm một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, họ còn tưởng rằng đối phương nếu không phải năm mươi sáu mươi thì cũng đến bốn mươi năm mươi.

Thật không nghĩ đến...

''Xin chào mọi người, tôi là Dịch Tiêu, bắt đầu từ hôm nay cho đến vài tháng tới tôi sẽ làm việc cùng mọi người, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn.''

Dịch Tiêu đứng phía trước phòng ăn, miệng hô lớn chào hỏi các đồng chí đang dùng bữa.

Mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm ——

Còn lão tiền bối dày dặn kinh nghiệm đâu?!

...

Dịch Tiêu rất nhanh đã hòa nhập được với các thành viên khác trong đội.

Thành phố E nằm ở vùng duyên hải phía nam đất nước, nền kinh tế phát triển mạnh và mức độ đô thị hóa cao, đây chắc chắn là thành phố cấp một ở phía nam. Hàng năm đều có một lượng lớn người ngoại quốc chuyển đến đây định cư. Đồng thời, thành phố E nổi tiếng về đối ngoại, cảnh quan thiên nhiên và nền văn hóa nơi đây thu hút không ít người ngoại quốc ùn ùn kéo tới.

Trong những năm đầu, thành phố E xảy ra rất nhiều vụ án kinh hoàng khiến người ta sợ hãi, những vụ án giết người hàng loạt, nghi phạm là những kẻ mang mặt nạ lập thành một nhóm chuyên cướp của giết người... Những năm qua vụ án đó đã được đội cảnh sát hình sự giải quyết, mấy cảnh sát có thâm niên ở đây còn có thể kể lại sự kiện kia suốt mười ngày mà không ngừng nghỉ.

Cho đến hôm nay, với sự phát triển của nền kinh tế, số lượng những vụ thảm án kinh hoàng đã giảm đi, nhưng tội phạm kinh tế lại tăng nhanh một cách đáng kể.

Tuy nhiên, đội hình sự còn có một phòng lưu trữ hồ sơ đặc biệt, bên trong chứa hàng nghìn hồ sơ bám đầy bụi bặm, mỗi một bộ hồ sơ đại biểu cho một vụ án treo chưa được giải quyết.

Lúc rảnh rỗi, Dịch Tiêu thường đến kho hồ sơ lật xem những vụ án trước đây. Phần lớn các vụ án trong này đều được lưu lại vào hệ thống mạng an ninh của quốc gia, và nhờ việc trao đổi thông tin thông qua mạng lưới an ninh quốc gia mà nhiều nghi phạm trong các vụ án trước đây đã bị bắt sau vài năm lẩn trốn tại các địa phương khác trong nước.

Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt.

Những bộ hồ sơ vụ án được lưu lại sớm nhất trong kho có thể đã được lưu từ thế kỉ trước, chất liệu giấy viết đã ố vàng, cách hành văn và chữ viết của người cảnh sát ghi chép lại đã được sử dụng từ mấy trăm năm trước.

Từng tờ từng tờ, đều là lịch sử.

Ánh mắt cô chú ý đến vụ án treo cách đây gần mười năm. Lúc đó, số lượng các vụ án như tra tấn, giết người đã giảm dần.

Nhưng:

Chín năm trước, một người đàn ông cãi nhau với vợ đã dùng dao làm bếp chém chết vợ mình;

Tám năm trước, một người đàn ông rơi xuống nước tử vong không rõ nguyên do, địa điểm xảy ra tai nạn không có người giám sát, đến nay vẫn chưa tìm ra thủ phạm;

Bảy năm trước, phát hiện thi thể của người đàn ông tại một vùng đất hoang, bộ phận sinh dục của người đàn ông đó bị cắt bỏ không tìm thấy;

Sáu năm trước, một người đàn ông lái xe trong tình trạng say rượu chết do tai nạn giao thông, sau khi cảnh sát điều tra phát hiện có người đã động tay chân vào phanh xe nạn nhân, đến nay vẫn chưa tìm được nghi phạm.

...

Những trường hợp như thế này, hàng năm đều có vài vụ trở thành án treo. Khoa học kĩ thuật ngày càng phát triển cũng trợ giúp rất nhiều trong việc phá án và giải quyết các vụ án treo trong quá khứ, nhưng vẫn còn nhiều trường hợp, do thời điểm đó việc điều tra vẫn còn nhiều mặt hạn chế, hoặc vì một số điều bí ẩn vẫn chưa có lời giải. Khi đó, công tác điều tra khám nghiệm hiện trường vẫn còn khá sơ sài chứ đừng nói đến chuyện thủ phạm sẽ chủ động đứng ra nhận tội.

Sư phụ của Dịch Tiêu từng nói:

''Án tử cũng có thiên tính.''

Theo thời gian, có những vụ án được phá giải như đón lấy ánh bình minh lúc rạng đông, nhưng cũng có một số vụ án trở về cùng cát bụi, không người nào biết.

Hiện tại, chính tay Dịch Tiêu đem những vụ án này lật lại lần nữa ——

''Cảnh sát Dịch! Cảnh sát Dịch! Ra, ra ngoài... Đã xảy ra chuyện!''

Hoàng Miễn là thành viên mới trong đội cảnh sát hình sự vội vàng chạy vào kho lưu trữ hồ sơ, anh dựa vào tường thở hồng hộc: ''Có một vụ án rất nghiêm trọng...! Đội trưởng Chu bảo cô qua đó một chuyến.''

Hoàng Miễn là cảnh sát trẻ tuổi nhất được vào tổ hình sự trước Dịch Tiêu nửa năm, mới hơn hai mươi nhưng do để ria mép nên thoạt nhìn trông anh khá già dặn.

Hiện tại Hoàng Miễn vẫn còn đang trong ''kỳ thực tập'', nửa năm trước anh vẫn theo đội trưởng Chu đi làm nhiệm vụ, sau này Dịch Tiêu tới, đội trưởng Chu sắp xếp anh đến làm trợ thủ cho Dịch Tiêu, để có thể học hỏi thêm kinh nghiệm từ chỗ ''Lão tiền bối'' này.

''Có gì từ từ nói.''

''...Vâng!''

Diện mạo hiện tại của Dịch Tiêu giống với kiếp trước khi cô còn học đại học. Cô đi phía trước mặt không đổi sắc, Hoàng Miễn đi theo sát phía sau thở không ra hơi, tổ hợp này có chút buồn cười.

Ngay cả đội trưởng Chu ngày thường luôn tỏ ra nghiêm túc lần đầu thấy cảnh tượng này cũng cười ra tiếng, nói đùa rằng:

''Tiểu Hoàng a, trẻ con dễ dạy.''

Giờ phút này, hai người sải bước tới phòng họp, trên đường đi gặp đội trưởng Chu dẫn theo hơn chục cảnh sát trong đội hình sự chuẩn bị đi làm nhiệm vụ, Dịch Tiêu lên tiếng chào hỏi rồi lên xe cùng đội trưởng Chu. Hoàng Miễn vội vàng chạy tới phòng làm việc của Dịch Tiêu lấy những đồ dùng cần thiết bỏ vào túi rồi nhanh chóng chạy ra xe cảnh sát.

''Bắt cóc?''

Dịch Tiêu nhìn đội trưởng Chu.

Hai người gấp gáp trao đổi về thông tin vụ án, Hoàng Miễn xách theo túi ngồi ở hàng ghế sau xe, vểnh tai lên nghe hai người nói chuyện.

''Đúng. Người bị bắt cóc là con trai của nữ doanh nhân nổi tiếng ở thành phố chúng ta - Đặng Thúy Bình.''

Đội trưởng Chu dừng lại: ''Đã chín ngày trôi qua kể từ khi nạn nhân bị bắt cóc.''

Dịch Tiêu trợn mắt nhìn: ''Giờ mới báo cảnh sát?'

''Vừa mới báo cảnh sát. Ban đầu bọn cướp hét giá ba trăm triệu, bắt người nhà nạn chuẩn bị tiền chuộc từ nhiều nguồn khác nhau rồi đưa tiền theo lời dặn của bọn chúng. Sau đó bọn chúng đổi ý chuyển địa điểm giao tiền vài lần, gia đình nạn nhân bị hành hạ tâm lý cho nên mới quyết định báo cảnh sát.''

''Nạn nhân còn sống không?''

''Theo lời thân nhân của người bị hại nói, đêm qua bọn bắt cóc đã gửi hình nạn nhân cho họ.''

Dịch Tiêu lắc đầu: ''Không thể tin hoàn toàn vào hình ảnh.''

Đội trưởng Chu: ''Để chứng minh thời gian, bọn bắt cóc chụp ảnh nạn nhân, sau lưng nạn nhân đặt một chiếc ti vi đang phát tin tức tối hôm qua.''

''Có âm thanh không? Có nghe được giọng nói của người bị hại không?''

''Có, người bị hại và thân nhân được nói chuyện với nhau chừng mười giây.''

Dịch Tiêu thoáng thở phào nhẹ nhõm: ''Bọn bắt cóc có tiết lộ lý do vì sao thay đổi địa điểm lấy tiền không?''

Đội trưởng Chu nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng: ''Theo như lời kể của người nhà nạn nhân, bọn bắt cóc không tin người nhà nạn nhân lại giao tiền dễ dàng như vậy, nghi ngờ có bẫy, cho nên chúng mới thay đổi địa điểm nhiều lần.''

''Nói như vậy bọn cướp chỉ có một người?''

''?''

Đội trưởng Chu mím môi, nhanh chóng phản ứng lại: ''Đúng.''

Trong lòng Dịch Tiêu mơ hồ có cảm giác không ổn. Mục đích của bọn bắt cóc là tống tiền, cho nên địa điểm giao tiền nhất định phải nằm trong tầm kiểm soát của bọn chúng, người nhà của nạn nhân – bà Đặng Thúy Bình đã nhiều lần đến địa điểm giao tiền mà không báo cảnh sát, nhưng địa điểm giao tiền vẫn thay đổi.

Phải biết rằng, thời gian bắt cóc càng kéo dài, bọn bắt cóc càng dễ bị bại lộ.

Bọn bắt cóc này rõ ràng đang kéo dài thời gian, nếu không phải đầu óc chúng có vấn đề thì chúng chắc chắn có mục đích khác ngoài việc đòi tiền chuộc.

Dịch Tiêu lâm vào trầm tư, Hoàng Miễn ngồi ở ghế sau đưa đưa một cốc nước tới, nói:

''Vụ án này có khi nào là một trò đùa ác ý không?... Trước đây tôi nghe nói có hai học sinh, một người trong đó vì không muốn cha mẹ ly hôn, cho nên cùng bạn học dàn dựng lên một vụ bắt cóc để ngăn cha mẹ ly hôn, thậm chí thằng bé còn hi vọng vụ bắt cóc đó sẽ giúp cha mẹ hòa giải...''

Hoàng Miễn nói xong phát hiện Dịch Tiêu và đội trưởng Chu đồng thời quay đầu lại nhìn anh.

Hoàng Miễn bĩu môi: ''Tôi nói đùa... Tôi nói đùa.''

Đội trưởng Chu thở dài: ''Những lúc như thế này chớ nói linh tinh quấy rầy suy nghĩ của cảnh sát Dịch. Huống chi...''

Đội trưởng Chu nhìn lướt qua tập tài liệu trên tay, nói: ''Cha của người bị hại đã qua đời từ mười năm trước, thằng bé chỉ còn mẹ và chị gái, cho nên sẽ không xảy ra tình huống đó.''

...

Khi vụ án bắt cóc được báo lên, cả đội chia nhau ba đến năm người một xe đi đến nhà nạn nhân vào những thời điểm khác nhau. Cả đội đi làm đều mặc thường phục, tốp năm tốp ba đi vào trong nhà Đặng Thúy Bình.

Gia đình Đặng Thúy Bình sống tại tiểu khu cao cấp nổi danh nhất trong thành phố E, hệ thống an ninh nơi đây khá nghiêm ngặt và an toàn, tất cả những người sống ở đây hầu hết đều là doanh nhân, người nổi tiếng và người giàu có.

Ba người đội trưởng Chu, Dịch Tiêu và Hoàng Miễn dẫn đầu bước vào nhà Đặng Thúy Bình, sau khi nhìn thấy cảnh sát bà lập tức quỳ trên mặt đất khóc lóc, tay lôi kéo cánh tay của đội trưởng Chu không buông.

''Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát, xin hãy cứu con trai tôi... Cứu cứu con trai tôi a! Thằng bé năm nay mới mười tuổi, đáng nhẽ không nên gặp chuyện như vậy a! Ô ô ô van cầu các người... Làm ơn...!''

Đặng Thúy Bình khoảng chừng bốn mươi tuổi là nữ doanh nhân nổi danh ở thành phố E. Bà là người có quan điểm cá nhân độc đáo và được nhiều đơn vị truyền thông phỏng vấn đưa tin. Trên bìa tạp chí, thoạt nhìn trông bà ấy như mới ba mươi tuổi, khí chất thanh cao, khuôn mặt tuy không xinh đẹp, nhưng cũng đủ nổi bật giữa những người bình thường.

Mà giờ khắc này, Đặng Thúy Bình đang quỳ trên mặt đất khóc lóc, tóc tai bù xù như ổ gà, chín ngày liên tiếp không chợp mắt khiến cho quầng thâm và bọng mắt chảy dài xuống gần cánh mũi, đôi môi trắng bệch khô khốc tạo thành những đường nhăn đan xen càng khiến bà trông tiều tụy hơn.

Nỗi đau mất con ở tuổi trung niên cũng đủ khiến cho người phụ nữ này trong một đêm già thêm chục tuổi.

Dịch Tiêu cảm thấy đau lòng, đỡ Đặng Thúy Bình ngồi lên ghế sô pha rồi rót cho bà ấy một cốc nước.

Cảnh sát đến biệt thự của Đặng Thúy Bình thiết lập kiểm soát, một mặt bố trí thiết bị nghe lén, một mặt tổng hợp lại các thông tin trước mắt, mọi người phân công công việc xong lập tức bắt tay vào điều tra phá án.

Đã chín ngày kể từ ngày xảy ra vụ án, cảnh sát ghi lại toàn bộ những lần giao dịch giữa bà và bọn bắt cóc để tiến hành phân tích.

Dịch Tiêu cũng ở trong đó. Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên thấy Đặng Thúy Bình khóc từ sáng đến tối muộn, bất giác dụi dụi mắt.

Cô đi tới, vỗ vỗ bả vai Đặng Thúy Bình, nhẹ giọng nói: ''Chị đừng lo lắng, trong khoảng thời gian chị trao đổi cùng bọn bắt cóc, chúng tôi đã phân tích kỹ, khả năng cao Tiểu Khải vẫn còn sống.'' Ngừng một lúc, Dịch Tiêu đổi tư thế, ''Đội trưởng Chu của chúng tôi đã giải quyết rất nhiều vụ án, lần này chắc chắn sẽ thành công.''

Đặng Thúy Bình quay đầu nhìn chằm chằm Dịch Tiêu, nức nở nói: ''Cảm ơn cảnh sát Dịch, tôi... Tôi...Tôi thực sự, thực sự không chịu nổi, chỉ có thể báo cảnh sát... Cảm ơn cô, cảm ơn mọi người!''

Sau khi con trai Đặng Khải bị bắt cóc, một mình Đặng Thúy Bình gánh vác tất cả, liên tục giữ liên lạc với bọn bắt cóc. Vì để không ảnh hưởng đến chuyện thi cử của con gái, bà cố gắng chịu đựng đưa con bé đến nhà ông bà ngoại để tập trung học hành, cả cái biệt thự to lớn chỉ còn mình bà ở lại chiến đấu, đối đầu với bọn bắt cóc suốt chín ngày.

Một đứa con trai, ba trăm triệu tiền mặt, chín ngày giằng co.

Không ai biết nữ doanh nhân trải qua biết bao cuộc chiến trên thương trường này đã chịu đựng những khó khăn đau đớn như thế nào khi làm mẹ.

Dịch Tiêu cũng không dễ dàng nói rõ nỗi thống khổ trong câu chuyện này, nhưng qua khuôn mặt già nua ngày một tiều tụy hơn của Đặng Thúy Bình, cô cũng cảm nhận được phần nào.

Con cái là bảo bối của cha mẹ.

Vì con, dù người mẹ có yếu đuối như thế nào cũng sẽ trở thành bất khả chiến bại.

''Chín ngày trước... Chín ngày trước, hôm đó tình cờ bảo mẫu xin nghỉ về quê thăm người thân, tôi định xong việc sẽ đi đón Tiểu Khải, nhưng hôm đó xảy ra chút chuyện, cho nên tôi để con gái đến đón Tiểu Khải trước, sau khi xong việc tôi sẽ qua đón chúng...''

Đặng Thúy Bình càng nói càng kích động, cả người co rúc trên sô pha, mười ngón tay nắm lấy mớ tóc rối bù trên đầu kéo mạnh, như thể bà đang tự trừng phạt mình, không chút nào nương tay.

Đôi mắt bà trống rỗng vô hồn, hai cánh môi không ngừng run rẩy, lồng ngực phập phồng.

Dịch Tiêu vội vàng xoa xoa lưng cho bà ấy bình tĩnh lại, nhưng động tác này cũng không thể giảm bớt các triệu chứng của Đặng Thúy Bình, bà run rẩy nói tiếp:

''Rõ ràng trước đây đều làm như vậy... Bảo mẫu không thể tới đón sẽ để con gái tôi đến đón thay, trường học của con bé rất gần trường của Tiểu Khải, hai chị em chúng ở cùng nhau rất tốt a... Sau khi xong việc tôi sẽ đi đón chúng, dẫn hai đứa đi ăn món ngon, Tiểu Khải rất thích ăn ở cửa hàng cạnh trường học, mỗi lần đến muộn tôi sẽ qua đó đón chúng a...!!!''

''Nhưng mà tại sao... Ngày hôm đó lại xảy ra chuyện... Tại sao, rốt cuộc là tại sao?... Tôi đến muộn mười phút, Tiểu Khải của tôi... Tiểu Khải của tôi đã không thấy tăm hơi a!!! Tiểu Khải, Tiểu Khải, con rốt cuộc ở nơi nào a... Không có con, không có con mẹ không sống nổi nữa a...!!!''

Bị hành hạ chín ngày liên tiếp khiến cho người phụ nữ này trở nên suy sụp hoàn toàn. Dịch Tiêu cắn môi, đang muốn làm cái gì, chợt thấy Đặng Thúy Bình cầm lọ thuốc an thần trên bàn uống.

''Không được... Không được, tôi không thể như vậy được, tôi muốn tỉnh táo đến lúc bọn bắt cóc gọi điện tới, tôi phải chờ bọn bắt cóc... Phải nghe thấy giọng Tiểu Khải... Tôi không thể như vậy!''

Mặc dù uống thuốc ăn thần xong Đặng Thúy Bình không hề kêu khóc nữa, nhưng bà vẫn cẩn thận giữ chặt chiếc điện thoại di động không chịu buông tay.

Cả một ngày Hoàng Miễn đứng bên cạnh nhìn cũng sụt sịt, giọng có chút nghẹn ngào nói: ''Đội trưởng Chu, cảnh sát Dịch, chúng ta nhất định phải phá được án càng sớm càng tốt, không thể để Đặng nữ sĩ tiếp tục như vậy được nữa, bằng không, đến lúc chúng ta tìm được Tiểu Khải, bà ấy cũng... cũng phát điên mất a...''

Dường như ý thức được mình dùng từ không đúng, Hoàng Miễn lập tức ngậm miệng, dùng mu bàn tay lau những giọt nước mắt trên khóe mắt.

Dịch Tiêu bình tĩnh nói: ''Đội trưởng Chu, sao rồi, có manh mối gì không?''

Đội trưởng Chu nặng nề thở dài, lắc đầu một cái:

''Vụ bắt cóc này... vô cùng hoàn mỹ, bọn bắt cóc không hề để lại bất kì manh mối nào, những manh mối chúng ta phát hiện ra đều lâm vào ngõ cụt... Trước mắt chỉ có thể chờ bọn bắt cóc liên lạc lại.''

Hơn chục người trong biệt thự thức trắng đêm.

Chín giờ sáng ngày thứ hai, chuông cửa ngoài biệt thự vang lên.

Toàn bộ cảnh sát nhất thời lên tinh thần, ẩn nấp ở hành lang gần cửa ra vào, Đặng Thúy Bình nhìn qua có vẻ mệt mỏi không chịu nổi đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa, người chuyển phát nhanh đã tới.

Đầu óc bà choáng váng, nhất thời cũng không nhớ nổi mình đặt mua hàng lúc nào.

Bà loạng choạng bưng một chiếc thùng như thùng giấy A4 vào phòng khách, Dịch Tiêu lấy dao cẩn thận xe lớp băng dính trong suốt, còn chưa kịp mở chiếc hộp ra, cô đã ngửi thấy một mùi kì lạ.

Mọi người căng thẳng nhìn theo thùng giấy được mở ra, tất cả mọi người có mặt nhất thời sững sờ.

Đặng Thúy Bình liếc nhìn bên trong hộp giấy hét lớn rồi té ngã xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, chiếc điện thoại di động đặt trên bàn bất ngờ đổ chuông.

Cảnh sát phụ trách giám sát lập tức đeo tai nghe giám sát, bên kia Đặng Thúy Bình không quan tâm cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa, bà hoảng loạn cầm điện thoại lên bấm nút nghe máy:

''Alo?! Alo?! Nói đi, nói đi, anh đã làm gì con tôi... anh đã làm gì Tiểu Khải của tôi?!!!''

Chỉ nghe thấy đầu giây bên kia phát ra một giọng nói lạnh lùng máy móc:

''Đặng nữ sĩ, đây chính là kết quả của việc bà báo cảnh sát.''

Đặng Thúy Bình nghe xong, tuyệt vọng ngã xuống đất.

Trong thùng giấy, hai mắt, một miệng và một đống thịt vụn.

Dịch Tiêu khó khăn nuốt nước bọt.

Đây là cách sát hại con tin tàn nhẫn nhất mà cô từng thấy.

...Nhưng còn quá sớm để kết luận.

Hôm nay, các cục cảnh sát của thành phố E tiếp nhận hàng chục thông tin, nhiều người đến đồn cảnh sát báo rằng họ tìm thấy rất nhiều túi đựng thịt vụn trong thùng rác gần nhà, bóp túi nilon đựng thịt thậm chí có thể sờ thấy cả xương.

Một vụ án bắt cóc sát hại con tin gây chấn động cả nước bắt đầu khởi động.

[Edit/Xuyên nhanh] Ta Giao Nộp Phạm Nhân Lên Quốc Gia - Mễ Tử QuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ