Ngày lại nối tiếp qua ngày, mùa đông lạnh ngắt không vì ai đó biến mất mà ngừng đổ tuyết, mặt trời ảm đạm chiếu ánh nắng nhàn nhạt không vì nỗi buồn vô cớ của cậu mà đứng lại, chậm rãi vô cảm lặn vào màn đêm tối tăm.Văn Toàn thở dài một hơi, đóng lại cửa sổ. Bên ngoài gió lớn, tuyết reo hò tung bay không ngại ngùng, cùng gió hoà quyện thành một bầu không lạnh lẽo tưởng như có thể đóng băng mọi thứ.
Cậu rùng mình trùm chăn lại, nhiệt độ mùa đông thật khó chịu, lạnh quá, lạnh muốn chết.
Hít hít mũi, tim chợt nhói lên từng hồi, đầu óc chợt nhớ đến thời gian một tháng gần đây.
Tựa như mộng, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chưa từng có ai bắt cóc cậu, kêu cậu con chuột nhỏ, cưỡng...gian cậu, làm những chuyện vô sỉ với cậu,...và nói với cậu những thứ hạ lưu mà ngọt ngào.
Thông thường, bị những chuyện bất ngờ khó tiếp thu thế này quấn lấy, cậu hẳn nên cảm thấy ghê tởm kinh khủng mới đúng, thế nhưng một chút chán ghét cũng không có, chỉ là cậu phẫn nộ, thật sự phẫn nộ khi mình bị hắn đối xử như vậy.
Cướp đi suy tư cảm nghĩ của cậu suốt một tháng trời, thế nhưng biến mất suốt một tháng trời không xuất hiện, cậu bị đối xử như một con đàn bà đã cực kỳ quá đáng, cư nhiên còn khiến cậu vì hắn mà nhung nhớ mong đợi, cậu bị đần độn mất rồi. Như thế...cậu thật sự rất thương tâm.
Thương bản thân thực ngốc, vậy mà lưu luyến kẻ khuất nhục mình.
Thương bản thân thực yếu đuối, vậy mà vì một chút ôn nhu của hắn lại đem lòng yêu thích.
Yêu? Văn Toàn chợt giật mình, yêu cái mông! Cậu mới không yêu cái đồ vắt chanh bỏ vỏ, ăn xong mỹ thực rồi lên ngựa bay theo gió ấy...
Rũ rượi úp mặt lên gối dụi a dụi, cậu uốn éo một hồi mới chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, điện thoại chợt reo lên khiến cậu thức giấc, mơ màng bật nghe điện thoại, cậu lẩm bẩm.
"Ân...ai đấy? "
"... " Bên kia trầm trầm thở, im lặng không nói gì.
Cậu vẫn đương mơ màng, không chút để ý điểm khác thường ấy, mê man trong mộng.
"Hê..." Cậu cười một tiếng trong vô thức, chẳng biết là mộng đẹp hay vì cái gì.
"Đợi tôi..." Người nọ chỉ khàn khàn thanh âm nói một câu, sau đó tắt máy.
Cậu mở mắt, ngỡ như mơ, ngỡ như thật. Cảm giác giọng nói ấy rất quen rất quen, tựa như đã từng nghe qua, nhưng cũng tựa như chưa từng nghe bao giờ, khiến cậu con tim run rẩy, kịch liệt nảy lên, tiềm thức thôi thúc cậu muốn nghe nữa.
Thế nhưng cuộc gọi đã kết thúc, không gian ảm đạm đi xuống, âm thanh vù vù của gió tuyết càng khiến người ta lạnh lẽo.
Cho đến khi điện thoại lại lần nữa reo.
"Ách!...tôi...tôi... " Cậu vội bật máy, nhưng đầu bên kia không phải thanh âm trầm nhẹ mà là...
"Tiểu Toàn a! Cậu trốn đi đâu suốt vậy, gần cả tháng nay không thấy mặt cậu nha. Cơ mà cậu nhận được kết quả tốt nghiệp chưa? Chậc chậc, cậu vậy mà vẫn nhất lớp nha? Thật ganh tị mà! Chả bù cho tớ, rớt điểm mất một môn rồi, nhưng mà, không sao không sao, có thể nhận thức mỹ công ôn nhu trong bộ phim đó không uổng phí tâm tư của tớ nha. A Haha...."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver 0309] Chuột Bảo Bối,Để Tôi Ăn Em Suốt Đời Đi
Short StoryTác giả: Robot-chimte Nguồn: https://www.wattpad.com/user/Robot0107?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=share_profile&wp_page=user_details&wp_uname=Bongdayyyyyyyy&wp_originator=E6AXwgY8M%2BXX7QSwLHEJ1KGJvVl5435xfHC5Xnz7MUsLCu8yGXaHG4YQ7xn...