Chương cuối

615 66 0
                                    


Ngồi bên giường, hắn phả ra một ngụm khói trắng đục hôn ám cả không gian. Mắt hắn đen ngầu sâu hút nhìn qua cửa sổ, trông về xa xăm. Hắn để trần nửa người, đường cong cơ bắp thon mà chắc nịch hiển lộ, cả người hắn phát ra một loại ma lực của mãnh thú, loại ma lực vô hình nhưng khiến người khác sợ run. Rồi chợt thu liễm lại, hắn nhìn sang người bên cạnh bằng ánh mắt phá lệ dịu hoà, ôn nhu.

Bên cạnh hắn, nam nhân gối lên đùi hắn ngủ say, hơi thở đều đặn, lông mi dày cong phủ lên một tầng mị hoặc trên gương mặt trắng trẻo. Cơ thể cậu không cường tráng hữu lực như một nam nhân thành thục, cũng không yếu ớt mềm dẻo như nữ nhân. Mà rất trắng. Còn đàn hồi, hơn nữa rất thơm.

Hồi tưởng tại hôm qua, hắn cong môi cười thõa mãn.

Bảo bối thực ngon, làm cho hắn ăn mãi không thấy ngán, càng ăn càng bị hấp dẫn, tựa như hít phải thuốc phiện càng hít lại càng khó bỏ, muốn bỏ lại bỏ không được.

Chợt người bên cạnh động thân, hai mắt lim dim cử động nhẹ, dần mở ra. Đôi mắt đen láy nhìn hắn chớp a chớp rồi nhíu lại. Cậu hừ một tiếng xoay mặt đi, chôn mặt vào gối đầu.

Hắn cười khổ vươn tay xoa xoa mái tóc của cậu.

"Bảo bối, giận tôi sao? "

"Hừ! " Cậu huý húy cái đầu, lăn ra xa một chút.

Hắn vứt mẫu thuốc đi, chầm chậm nằm xuống, ôm cả người cậu vào trong lòng, người cậu nhỏ và gầy, nằm vào lòng hắn gọn gàng kín kẽ không sơ hở. Hít hít mùi hương trên người cậu, hắn thì thầm.

"Tiểu Toàn, anh yêu em! "

"Cút! " Cậu nghèn nghẹn thốt lên, vùi đầu càng sâu vào cái gối, cơ hồ muốn chôn luôn xuống không cần lấy ra nữa.

Thấy vậy, hắn chợt đau lòng. Hắn biết mình đã quá lỗ mãng, cưỡng ép cậu hoan ái không tiết chế là hắn sai, tuy nhiên...chính là hắn rất tức giận, cậu nói không cần hắn, khiến lòng tự tôn của hắn bị chụp vỡ. Bất quá sau khi tắm rửa cho cậu, nhìn cậu mệt mỏi ngã vào lòng mình yếu ớt như ngọn đèn sắp tắt, hắn mới ngẫm lại, thật ra cậu nói đúng.

"Bảo bối...Thư bảo bối...rất xin lỗi, xin lỗi xin lỗi...tôi sai rồi, em bỏ qua cho lão công được không? "

Cậu cứng ngắc lăn a lăn sang một bên, từ chối cho phản ứng.

Hắn không ngại phá hủy hình tượng, công phu mặt dày dính lấy cậu không buông.

"Em đừng giận, tôi không phải cố ý, chỉ là cái miệng nhỏ của em...thôi thôi không nói đến cái đó. " Hắn thức thời chuyển đề tài vì ai kia đã có dấu hiệu xù lông."Tiểu Toàn, nói đi, làm sao em mới hết giận tôi a? "

Cậu trừng đôi mắt thật to nhìn hắn, hồi lâu sau mới nhàn nhạt nói.

"Đừng hút thuốc nữa, lúc anh hút thuốc...rất khó xem! "

Hắn bất ngờ, nhìn cậu.

Từ rất lâu trước kia, hắn cũng không nhớ đó là lúc nào, hoặc nói hắn đã không tin tưởng khoảng thời gian ấy từng tồn tại trong cuộc đời của hắn. Lúc hắn còn cha mẹ và một người chị, lúc hắn còn có cái gọi là nhà, có người thân. Hắn nhớ hắn đã từng bị ai đó, dùng giọng điệu như vậy trách cứ dạy bảo hắn...

[Chuyển ver 0309] Chuột Bảo Bối,Để Tôi Ăn Em Suốt Đời Đi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ