Chương 10 + 11

710 60 0
                                    

Trời vừa hửng sáng Văn Toàn  đã ngốc ngồi trước cửa nhà trọ, quần áo chỉnh tề từ rất sớm, chỉ chờ đến lúc xuất phát đi chơi.

Đi chơi, đơn giản chỉ là hành động thư thả tâm hồn, thế nhưng đối với cậu đó là một việc hết sức có ý nghĩa.

Ngốc ở nhà lâu như vậy để ngóng trông một kẻ qua đường, cũng phải đến lúc cậu buông tâm, tiếp tục một cuộc sống bình bình ổn ổn của mình.

Tất cả cứ xem như một hồi mộng, chính là muốn phán nó là ác mộng hay hảo mộng, điều này e rằng cậu cũng không thể nói rõ.

Có tiếng bước chân đến gần, cậu vội đứng dậy, nặn ra nụ cười hướng phía cửa vui vẻ nói.

"Sáng an! Không ngờ cậu đến sớm như vậy, tớ định đi tới thư viện trước cơ!" Cậu nghĩ người nọ là Ngô Phương, cười cười gượng gạo nói.

Bỗng dưng cậu trợn tròn mắt, nụ cười trên mặt theo gió tuyết đông cứng lại, không gian chìm trong im lặng bồi hồi.

Người nọ không giống lúc trước hào nhoáng oai phong, lãnh liệt mạnh mẽ, hắn một thân nhuộm máu, tuyết lạnh băng dán lung tung trên mặt trên tóc, và trên vai. Mặt hắn tái nhợt, môi mấp máy thở dốc, từng ngụm hơi lạnh phả ra, trên gương mặt ửng đỏ vì lạnh còn lấm tấm vết máu, nơi cánh tay huyết nhục lẫn lộn trông rất kinh khủng.

Cậu nhìn hắn trân trân, không thốt nổi một lời.

Hắn cũng chỉ nhìn cậu, thở dốc không ngừng.

Mặt trời đang lên cao, không gian bị nhuộm màu vàng nhạt ấm áp đến thần kì.

Hắn đi về phía trước, dần dần đến gần rồi ôm chầm lấy cậu. Cơ thể hắn lạnh lẽo nên cái ôm này rất rất lạnh, nhưng vì sao trên cổ cậu nóng hổi.

Mỗt giọt, hai giọt, rồi thật nhiều. Hắn rơi lệ trên vai cậu, thì thầm.

"Văn Toàn, tôi nhớ em...chưa bao giờ...tôi như vậy nhớ một người."

Vành mắt đỏ hoe, Văn Toàn kiềm nén mình không phát ra âm thanh, hai tay bối rối đưa lên rồi hạ xuống. Chẳng biết phải làm cái gì cho tốt.

Cậu rất bối rối, vì cái gì hắn lại xuất hiện, còn xuất hiện với dáng vẻ chật vật, yếu ớt đến như vậy, bảo cậu làm sao trách hắn bây giờ?

"Sao...sao anh biết nơi này?" Cậu lắp bắp nói.

"Muốn tìm em còn cần tôi tốn sức sao? Chuột nhỏ ngốc, tôi bị thương!"

Thấy hắn không có ý định buông ra, cậu bối rối xoay xoay dịch dịch cơ thể vì khẩn trương mà đổ một tầng mồ hôi hột.

"Anh...trước buông ra a. Có gì xử lí xong chính anh rồi nói."

Gắng nói xong, cậu kéo hắn ra khỏi người mình, đỡ vào trong nhà.

Hắn tựa như không còn tỉnh táo, không hề phòng bị mặc cậu an bài ngồi lên ghế sofa.

Theo chỉ dẫn của cậu đi tắm một phen, cái lạnh trên người nhờ vậy vơi đi một chút.

"Anh...xảy ra chuyện gì sao" Cậu nhìn vết thương sâu hoắm trên cánh tay của hắn đánh cái rùng mình. Này chắc hẳn không phải tai nạn đi?

[Chuyển ver 0309] Chuột Bảo Bối,Để Tôi Ăn Em Suốt Đời Đi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ