Chương 3: Không Sợ

129 19 4
                                    

Chương 3: Không Sợ

Adachi nhìn nội dung tin nhắn vừa gửi đến, ngây người mấy giây mới kịp phản ứng, dứt khoát cầm điện thoại lên, nhỏ giọng nói: ''Chẳng phải anh cũng đang chơi điện thoại à?''

Màn hình hiện thông báo đã gửi thành công, cậu không lập tức rời khỏi khung trò chuyện mà vui vẻ để di động sang một bên, ngón tay linh hoạt thuần thục gõ bàn phím vi tính, tiếp tục hoàn thành công việc đang dang dở. Thỉnh thoảng vẫn không quên liếc mắt thăm dò, xem xem Will đã trả lời hay chưa.

Kết quả, Adachi chờ đến giờ nghỉ trưa cũng không thấy đối phương nói gì, không rõ là do bận rộn hay chột dạ nữa. Adachi vừa ăn bánh mì vừa lướt mạng xã hội, ngẫm lại mới thấy cậu nói như thế hình như có hơi trực tiếp, kỳ thật công ty không cấm nhân viên sử dụng di động trong giờ làm việc, nhưng chỉ ở mức độ nào đấy, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiến độ của dự án là được.

Vì vậy lúc Will hỏi cậu một câu giống như đang chất vấn thái độ làm việc của cậu, Adachi liền hỏi ngược lại anh. Có điều cậu chỉ muốn trêu chọc anh một chút mà thôi, đại khái là cảm thấy anh nói chuyện thật sự quá cứng nhắc, còn có vẻ khá nghiêm khắc nên cậu mới tò mò phản ứng của anh thế nào nếu nhắc nhở không thành, đã vậy còn bị đối phương đánh trúng một đòn trí mạng, biểu tình lúc đó hẳn là rất đặc sắc.

Ai mà ngờ cậu gửi tin nhắn kia xong thì Will cũng biến mất luôn.

Adachi uống một ngụm cà phê, sau khi lướt bảng tin không thấy có gì nổi bật liền ấn mở ứng dụng Rain, chọn vào mục trò chuyện đầu tiên trong danh sách, quyết định hỏi thăm người nào đó trước.

''Yo!''

''Sao đột nhiên chẳng nói gì thế? Bộ phận của anh không để anh nghỉ trưa à?''

Dừng một lát, Adachi chợt nhớ tới chuyện gì, thế là vui vẻ bổ sung thêm một câu.

''Hay là anh đang ngại chuyện lúc nãy...?''

Adachi nở nụ cười, tự thấy bản thân có hơi xấu tính, đổi lại là người khác sẽ khéo léo tìm cách lảng tránh không đề cập đến, tránh cho đôi bên ngượng ngùng khó xử. Vậy mà cậu chẳng những không tránh, còn hăm hở gợi lại, không khác nào đang trêu tức người ta.

Kurosawa đang cùng đồng nghiệp dùng bữa, tiện tay mở tin nhắn lên xem, xem xong thì mí mắt giật mạnh một cái, không tự nhiên đặt nĩa vào lại đĩa thức ăn trên bàn, rũ mắt soạn tin nhắn.

''Không phải.''

Adachi nhìn thời gian hiển thị trong khung trò chuyện, không nhịn được bật cười. Dựa theo tốc độ nhắn tin của Will lúc bình thường, cậu cứ nghĩ nhanh lắm cũng mười phút nữa anh mới trả lời, thế mà hôm nay lại phá lệ nhanh hơn mọi ngày rất nhiều.

Adachi cong mắt cười, Will quả nhiên vẫn đang giận dỗi chuyện ban sáng, biết rõ cậu cố tình chọc ghẹo nên anh mới vội vàng đáp lời thế kia. Cơ mà chỉ nói một câu ''Không phải'' thì cũng đơn giản quá rồi.

Adachi đương nhiên không dễ gì bỏ qua cơ hội hiếm có này, vốn dĩ trước đây cậu rất hay bày trò trêu ghẹo người khác, bạn bè trong nước thi thoảng tìm cậu tâm sự cũng bị chọc không ít lần, tức đến nỗi chặn cậu mấy ngày liền. Bất quá, sau này đến Anh du học rồi vào công ty thực tập, môi trường thay đổi lại thêm những người ở đây cư xử lạnh nhạt, thành ra Adachi dần dà trở nên trầm tính, không còn thoải mái như trước nữa.

[Kurosawa x Adachi] Mưa RàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ