Chap 6

1.2K 134 8
                                    

Khi cậu về phòng thì Bonhyuk chưa về. Cậu cũng hơi ngạc nhiên và tò mò rằng Bonhyuk đi đâu nhưng nhanh chóng gạt nó qua một bên rồi đi ngủ. Đang ngủ say, tiếng cửa mở làm cậu tỉnh giấc. Cậu ngồi bật dậy, thấy hai bóng hình bước vào. Bình tĩnh bật đèn lên thấy một người con trai tóc xám đang đỡ Bonhyuk vào phòng. Cậu đi xuống, cùng anh ta dìu Bonhyuk vào giường nằm. Sau khi xong xuôi, anh ta nói:

- "Xin giới thiệu tôi là Serim bạn thân của tên này. Cậu là ai? Giờ tôi mới biết cậu ta có bạn cùng phòng đấy."

Cậu ngán ngẩm nhìn Serim:

- "Hôm trước tôi bị hạ nhục trước toàn trường chắc cậu không được xem nhỉ. Tiếc thế cảnh tượng ngàn năm có một mà."

Serim ngờ ngợ nhìn Hanbin. Vừa mấy tiếng trước anh vừa thầm thấy tội cho người này xong, và giờ cậu ta uy uy quyền quyền nói chuyện với mình mà như muốn đã văng cậu ra khỏi đây thật khổ thân cho Serim này mà về phải bảo  yêu quý an ủi mới được. Tiễn Serim xong quay vào thì thấy Bonhyuk đã phanh áo ra rồi. Chắc là nóng lắm. Cậu thở dài, thầm thương thay cho giấc ngủ của mình sau đó đi vào trong. Bonhyuk say lèm bèm nói:

- "Hanbin, đâu rồi, mau thay quần áo cho ông nhanh lên."

Say không biết trời đất gì rồi mà vẫn có thể sai con người ta làm việc được, cậu thật sự chỉ muốn đấm cho hắn một cái vào mặt mà thôi. Nhưng dù gì nhớ lại lời hứa của mình, hít thật sâu trấn tĩnh bản thân rồi cậu đi vào cẩn thận cởi cái áo đắt tiền của hắn ra ném xuống đất. Vất vả lắm cậu mới lột được hết đống đồ trên người hắn ra. Bonhyuk rất nặng, nhất là khi mà cậu còn đau lưng như thế này. Nhưng không phủ nhận là người hắn đẹp thật. Thân hình săn chắc đâu ra đấy, làn da hơi trắng mạnh mẽ của Bonhyuk rất thu hút. Nếu là không phải vì hai người là kẻ thù của nhau thì cậu nghĩ cậu cũng sẽ thích Bonhyuk đấy. Một người đàn ông đẹp trai, tài giỏi hay không thì không biết, nhưng mạnh mẽ hơn cậu, thế là đủ rồi.

Thở hắt một tiếng mệt nhọc sau khi lột được đồ của hắn ra, cậu lấy khăn ẩm lau lại người cho hắn rồi để cho hắn ta mặc độc một chiếc quần lót đi ngủ. Vừa đặt lưng xuống, một vòng tay to lớn vòng qua ôm chặt lấy cậu. Cả cơ thể cường tráng của Bonhyuk đè lên người cậu. Qua một lớp áo mỏng, cậu có thể cảm nhận rõ ràng những đường nét trên cở thể hắn cũng như thân nhiệt ấm nóng. Mặt cậu đỏ bừng lên. Nhưng muốn gạt ra cũng không được cậu đành mặc kệ hắn mà ngủ.

 Sáng ngày hôm sau, chuông báo thức kêu, cậu tỉnh dậy, cả người hắn vẫn đè lên cậu như tối qua. Lúc này cậu mới thấy tác hại, cả người mỏi nhừ, tê dại. Đẩy Bonhyuk ra, hắn vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh giấc. Cậu đi xuống làm đồ ăn sang cho cả hai rồi đi thay đồ. Xong xuôi, cậu mới gọi Bonhyuk dậy. Nhưng cho dù cậu lay đến mấy, gọi thế nào cũng không được. Tức quá, cậu bèn đạp một cái khiến Bonhyuk ngã lăn xuống đất. Lúc này Bonhyuk mới lồm cồm bò dậy ngồi lên giường, nhận thấy mình chỉ mặc độc một chiếc quần lót, hắn bất ngờ quay sang nhìn cậu, biểu cảm trên mặt hắn cho thấy là hắn sốc như thế nào. Cậu nhìn thấy biểu cảm thất thố của Bonhyuk thản nhiên nói:

- "Hôm qua cậu say rượu, bạn cậu đưa cậu về. Cậu quá nặng để tôi có thể mặc quần áo tử tế cho cậu nên để cậu mặc như thế đã là tốt lắm rồi. Thà để cậu cởi trần cởi chuồng còn hơn việc để cậu mặc bộ đồ toàn mùi rượu và nước hoa phụ nữ nằm cạnh tôi. Thay đồ đi học đi, đồ ăn sáng tôi để trên mặt bàn."

[Chuyển ver] [TEMPEST] [BONBIN] - YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ