Chap 5

1.2K 129 19
                                    

Tan lớp, cậu lập tức về quay về thu dọn đồ đạc của mình. Cũng không có gì nhiều, chủ yếu là sách vở, quần áo thì đem ít vì chỉ phải ở một tháng thôi. Dặn bạn cùng phòng rồi cầm vali đi sang phòng Bonhyuk.

Đến nơi, cậu chợt nhận ra rằng mình không có chìa khóa phòng cũng như không có số của hắn ta. Đành vò đầu bứt tai mà gõ cửa. Hắn ta không có ở trong phòng. Cậu đành ngồi chờ, tiện thể lôi bài tập ra ngồi làm. Tuy không có ham hố gì cái danh đại ca nhưng đường đường cũng là một người đứng đầu ngồi ngoài hành lang thế này cũng rất mất mặt chứ.

Tới tầm chiều muộn thì Bonhyuk về, sau lưng anh còn một đám láo nháo. Thấy vậy, cậu mới đứng dậy. Vết thương ở lưng nhói lên một cái khiên cậu nhăn mặt. Một trong số đám bạn của Bonhyuk thấy cậu đứng đấy liền đi đến, vuốt tay bên má cậu, nói:

- "Wow, đại ca của iE đây sao? Dễ thương nhỉ. Hôm nào chiều anh tí nhá. Anh sẽ khiến em thoải mái."

Cậu bẻ ngón tay hắn gần như muốn gãy rời ra, đập đầu hắn vào tường. Tên đó ôm đầu đau đớn, cậu lạnh giọng nói:

- "Nhớ kĩ ông đây không có nghĩa vụ phải nghe lời mày. Cẩn thận cái mồm, ông không ngại giết người đâu."

Rồi cậu kéo va li vào trong phòng. Bonhyuk nhìn thấy đàn em của mình như vậy, cười khẩy một cái:

- "Đụng nhầm người rồi. Tự làm tự chịu tao không giúp gì được cho mày."

Rồi anh đi vào phòng, đóng cửa lại. Cậu tháo giày, để lên kệ, hỏi:

- "Tôi sẽ ngủ ở đâu?"

Bonhyuk chỉ vào cái giường đôi duy nhất trong phòng, thản nhiên:

- "Cậu không có mắt à, có một cái giường duy nhất không nằm đấy thì nằm đâu. Thích nằm dưới đất à."

Cậu kinh ngạc nhìn chiếc giường trơ trọi nói:

- "Thế tôi phải ngủ chung với cậu à?"

Bonhyuk từ lúc nào đứng sát sau lưng Hanbin nói:

- "Ngủ với tôi thì sao? Cậu không biết có bao nhiêu người muốn bò lên giường tôi đâu. Cậu nên cảm thấy may mắn vì điều đó."

Hanbin quay đầu lại. Bonhyuk cao hơn cậu một chút nên khi quay lại đập vào mắt cậu là quả táo đầy nam tính kia. Thân hình to lớn của anh như muốn che phủ toàn bộ người cậu. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt châm biếm nhìn Bonhyuk:

- "Thật không nghĩ là có ngày lại phải ngủ chung với cậu. Hơn nữa, tôi cũng không phải cái đám người không ngần ngại mà muốn bò lên giường cậu đâu. Tôi muốn tránh cậu như tránh tà còn không xong. Làm ơn đừng áp đặt đánh giá của cậu về bọn họ lên tôi. Tôi khác bọn họ."

Bonhyuk lại cúi xuống sát tai cậu, cười nham hiểm nói:

- "Vậy sao? Được rồi, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cậu bò lên giường cầu xin tôi."

Cậu đẩy Bonhyuk ra:

- "Cứ mơ đến ngày đấy đi."
-----------------------------------
Cất đồ xong, cậu ngồi vào bàn học tiếp. Bonhyuk thấy vậy, giật lấy quyển sách của cậu, ngồi lên bàn, nói:

[Chuyển ver] [TEMPEST] [BONBIN] - YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ