" Touman chưa thua đâu!"
Trong trận đánh ác liệt, giọng Takemichi vẫn vang lên rõ ràng từng chữ. Thiếu niên ấy đã bị đánh đến bầm dập, thương tích đầy mình nhưng vẫn không chịu quy phục.
Izana cũng thầm ca ngợi khí thế anh hùng của người đối diện. Hắn thật thích cái tính cách mạnh mẽ đến phát điên này mà. Chỉ là, muốn thắng thì không có cửa đâu.
Đôi mắt tím đối diện với đôi mắt xanh đầy quyết tâm kia lại bớt đi vài phần lạnh lẽo mà mang theo chút ý cười.
" Bỏ cuộc đi. Anh hùng thật đấy! Ha, hay là ngươi về Thiên Trúc làm anh hùng của riêng tao?" Lời nói thốt nên mà không hiểu là mang ý châm chọc hay thật lòng. Nhưng nó cũng đủ làm cho cậu lạnh sống lưng.
Không đâu! Cậu sẽ chờ Mikey đến! Vẫn còn hi vọng mà...
Vụt!
"Ngươi thua rồi! My hero à~.." Nhanh như cắt hắn đến bên cậu mà hạ một cú vào thẳng gáy. Takemichi trước khi mất đi ý thức vẫn còn thấy run rẩy với lời nói không chút nhiệt độ kia.
Khi cậu tỉnh lại đã ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Cậu thua thật rồi. Mikey đã không đến. Takemichi trong trận đánh với Thiên Trúc đã thất bại thảm hại để rồi bị kẻ địch bắt đi.
Căn phòng không chút ánh sáng, cửa chính bị khoá từ bên ngoài còn cửa sổ thì bị bịt kín. Sau khi thẫn thờ vài phút cậu cũng đã hoàn hồn lại, định đi tìm nguồn điện.
Leng keng! Leng keng!
Takemichi hoảng hốt khi nhận ra chân trái cậu bị gắn còng nối liền với chiếc giường, nhưng sợi dây xích cũng đủ dài để di chuyển quanh phòng.
Công tắc được bật lên, mắt cậu hơi nheo lại thích nghi với luồng ánh sáng mới. Giờ đây cậu mới nhìn rõ được bộ dạng của mình.
Tuy nhìn bầm dập nhưng các vết thương lại không quá nặng lên cả người cậu chỉ toàn băng gạc. Băng phục cũng đã được thay bằng chiếc áo sơ mi và quần short đen.
" Chẳng lẽ là Kakuchan đã băng bó và thay quần áo cho mình ?" Ở trong một băng đảng tàn ác chuyện xấu gì cũng làm này, cậu chỉ quen mỗi Kakuchan mà thôi. Ngoài anh ra thì cậu thấy thành viên cốt cán nào cũng thật đáng sợ, nhất là tổng trưởng một mẩu kia. Đúng là anh em với Mikey, dù chiều cao có hạn nhưng khí chất thì không phải dạng vừa!
Takemichi suy nghĩ cả một hồi vẫn không hiểu lí do mình bị bắt. Thường thì thua sẽ bị đánh cho nhập viện hoặc chết, chúng lại bắt cậu thế này chẳng lẽ để làm con tin?
Nhớ lại lời Izana nói trong cuộc chiến, cậu không khỏi lạnh sống lưng mà đổ mồ hôi hột.
"Anh hùng của tao..."
Kisaki cũng đã gọi cậu như thế nhưng Takemichi lại cảm nhận được sự khác biệt. Nhưng nghĩ mãi mà không biết khác chỗ nào nên cậu đành gác lại mà tìm hướng thoát ra khỏi đây.
Touman thua rồi thì các cốt cán hôm đó thế nào? Cậu lo quá, mọi người trong trận chiến hôm đó đều tơi tả không khác gì cậu.
Cố gắng tìm cách thoát khỏi chiếc còng chân mà không để ý có tiếng bước chân đang đến gần. Khi tiếng mở khoá vang lên cậu với nhận ra rồi vội vã nằm xuống giả như chưa tỉnh. Chỉ trách giác quan của người bước vào đã quá nhạy bén, nhìn cái đã nhận ra:
BẠN ĐANG ĐỌC
(AllTake) Baby của ai?
FanfictionTổng hợp các short fic về micchi và anhs chồng " Liệu bao giờ mình mới đổi đời đây ta?" " Muốn lên đời thì mời lên xe hoa của anh bé cưng à~" Cùng đắm chìm vô đây để lựa chồng cùng Micchi nào. 🎉 Nhân vật thuộc sở hữu của Ken Wakui. Hình tượng tro...