Chương 1

226 5 0
                                    

Đối mặt với những chuyện lạ vừa xảy ra cùng với cơn đau đầu đến choáng váng, cô bắt đầu lấy lại bình tĩnh quan sát mọi thứ xung quanh...

 Nơi cô đang nằm là một căn phòng, một căn phòng vô cùng lớn. Gam màu chủ yếu là màu trắng, bởi trừ những thứ nhỏ nhặt ra thì từ bốn cạnh tường cho đến tấm thảm trải dài dưới mặt đất đều chung một màu trắng, chỉ khác cái đậm nhạt. Nội thất có vẻ toàn là hàng quý hiếm, đắt tiền, không phải ai cũng có thể mua được. Nhìn chung căn phòng này không phải dành cho hạng người thường.

 Cô cảm thấy có nằm mãi cũng chẳng giải quyết được gì, thế là dù rất sợ, cô vẫn cố gắng gượng dậy xem xét tình hình. Vừa lúc đó, cái tên khi nãy vào phòng hỏi thăm cô quay lại sau một lúc biệt tăm biệt tích:

 - Tiểu thư đã tỉnh táo rồi sao ạ?

 - Anh là ai? - lần này cô có vẻ linh hoạt hơn, nhưng cái sợ cô đang cố giấu trong câu nói vẫn có thể dễ dàng nhận thấy.

 - Tôi là Minh Tước, trợ lí thân cận của Trần lão đại.

- Còn tôi?

- Chuyện còn dài lắm. Chắc tiểu thư cũng đói rồi. Hay là trên đường đến nhà ăn tôi sẽ kể cho tiểu thư nhé.

Cô gật đầu. Cả hai bước ra khỏi phòng.

Ngoài phòng là một dãy hành lang rất dài. Dãy này có khoảng 4 đến 5 căn phòng. Phòng cô vừa bước ra là phòng nằm ở cuối dãy. Cô thầm nghĩ, một căn phòng "V.I.P" như phòng cô vừa nằm mà nhân lên 4,5 căn phòng này thì ắt hẳn dãy hành lang này phải đáng giá cả tỷ bạc. Dưới chân cô là tấm thảm đỏ bằng nhung, không có bất kì nét hoa văn nào nhưng lại toát lên vẻ sang trọng đến khó tả. Hai bên tường được treo rất ít đèn, mà hành lang lại dài và lớn, nên dù đèn có sáng đến mấy cũng không thể làm cho khu này sáng lên được, không gian có vẻ khá âm u và mờ nhạt, trông vô cùng huyền bí. Nhưng những thứ đó chỉ là những thứ mà cô lướt nhẹ mắt qua, thứ thu hút sự chú ý của cô nhất chính là những bức tranh treo tường. Chúng vô cùng đẹp! Có bức nhìn vào là hình dung ra được ngay là gì: biển ban đêm, núi mập mờ trong sương, khu rừng dưới cơn mưa dầm tối tăm,... hầu như đều là những cảnh vật rất âm u, huyền ảo. Nhưng cũng có nhiều bức không có hình thù cụ thể, chỉ là những nét vẽ nguệch ngoạc, nhưng cái "nguệch ngoạc" đó không hề đơn giản, chỉ có những hoạ sĩ thật sự mới có khả năng kết hợp chúng một cách hài hoà như vậy, và tất nhiên là ở cái hành lang trang trọng như cuộc triển lãm quốc tế này không thể có những bức vẽ tầm thường được!


Thấy cô say mê ngắm tranh như vậy, tên Minh Tước đi bên cạnh cũng không làm phiền, hắn đã quen với tôn ti trật tự biết quan sát trước sau ở căn nhà này rồi. Đợi ra đến khu khác, kết thúc con đường hành lang ấy, hắn vừa chuẩn bị lên tiếng thì cô đã nhanh nhẹn bắt đầu trước:

- Những bức vẽ đó, là mua sao?

- Một số là mua. Nhưng đa phần là do nhị lão đại vẽ, thưa tiểu thư.

- Tất cả?

- Vâng. Chỉ có một bức cuối hành lang là không phải.

- Vậy đó là của ai?

Kí ức và anhWhere stories live. Discover now