03

707 83 0
                                    

ⓢⓗ

Thực ra cũng không thể tính là quá nhiều.

Bối cảnh gia đình của Trương Cực rất sâu, sau khi kiện Trương Dân ra tòa thì hoàn toàn có thể phán gã mấy năm, mấy tờ đơn nhập viện đó cũng có thể chứng minh thân là bố nhưng không cung cấp trị liệu cho bệnh của con cái, cấu thành tội ngược đãi. Vết thương trên người Trương Tuấn Hào và cả bằng chứng đều có thể tước mất quyền giám hộ của Trương Dân, sau đấy Tả Hàng tự nguyện đảm đương người giám hộ nuôi Trương Tuấn Hào đến khi thành niên, thế thì bất kể là việc rời khỏi tên đó hay ở lại nhà Tả Hàng đều trở nên hợp tình hợp lí.

"Tóm lại là thế đó, đương nhiên vẫn có rất nhiều thủ tục cần làm, nhưng để bố cậu không tới làm phiền trong khoảng thời gian này thì vẫn làm được. Chỉ cần cậu bằng lòng, mấy chuyện này bọn tôi đều giải quyết được." Tả Hàng đơn giản thuật lại quá trình, "Tôi không dám đảm bảo cậu sống cùng tôi sẽ tốt đến đâu, nhưng ít nhất tôi đảm bảo cậu sẽ không bị đánh, bị người khác bắt nạt thì tôi còn giúp cậu trả thù được, lúc bị bệnh có người chăm sóc, cậu không nhất thiết từ cảm lạnh bệnh thành viêm phổi. Nhưng tôi nuôi cậu đến thành niên không phải làm từ thiện đâu, cậu phải trả tôi đó."

Mọi người vừa ăn vừa nói, Trương Tuấn Hào nghe được vài câu đã buông đũa xuống nhìn chăm chăm vào Tả Hàng, nghe đến sau cùng nước mắt liền tí ta tí tách rơi xuống, vừa khóc vừa dùng sức gật đầu.

Thế này mà còn không sống tốt à? Có thể đưa cậu rời khỏi nơi đó, cho cậu một cuộc sống ấm áp, còn tốt hơn thế nào được nữa?

Dáng vẻ rơi nước mắt của cậu thực sự quá đáng thương, Tả Hàng vươn tay lau mặt cho cậu, chọc nhẹ vào gò má phồng phồng của cậu: "Khóc con khỉ, đã nói là sau này phải trả cho tôi mà. Đàn ông con trai khóc cái gì mà khóc......"

Chuyện này cứ thế quyết định, Trương Tuấn Hào ăn cơm xong bày tỏ muốn về nhà, không bất ngờ gì đã bị cản lại.

"Em muốn về lấy sách." Trương Tuấn Hào kéo tay áo Tả Hàng giật nhẹ, "Hơn nữa còn khá nhiều đồ của em ở nhà, phải lấy đi nữa."

Tả Hàng vỗ vỗ vai Trương Tuấn Hào, nhìn Trương Trạch Vũ: "Được, bọn tôi đi cùng cậu, đi xe của Trương Cực."

Trên đường đi Trương Tuấn Hào liên tục nhìn vào Tả Hàng ngồi phía sau từ gương chiếu hậu, cũng không biết đang nghĩ gì, Trương Cực ho vài tiếng để cậu hoàn hồn: "Em không thắc mắc tại sao mới quen biết một ngày mà tụi anh đã giúp em như vậy à?"

Hỏi xong thì chưa đợi cậu trả lời đã nói tiếp: "Tả Hàng con người cậu ấy không nhiệt tình gì đâu, đưa em về đã khiến tụi anh ngạc nhiên lắm rồi. Thật ngại quá anh từng điều tra tình trạng gia đình em... Vừa nãy chắc em cũng nghe ra rồi, khi đó Tả Hàng đọc xong mấy thứ đó thì gửi tin cho tụi anh nói muốn giúp em.... có lẽ là duyên phận? Bình thường đến chó mèo ốm yếu cậu ấy còn chẳng thèm đoái hoài, đến bản thân cậu ấy cũng không rõ lòng nhiệt tình đột ngột này từ đâu mà tới, có điều may là em chịu tin tụi anh không phải lừa đảo."

Trương Tuấn Hào quả thực nhỏ tuổi, nhưng vì chuyện của bố mẹ, sự châm biếm của ông bà ngoại và sự lạnh nhạt rõ rệt của ông bà nội khiến cậu sớm đã hiểu rõ lòng người, cậu phân biệt được ai thật lòng đối xử tốt với mình, dù họ là "người lạ".

Dịch | KHÔNG CÒN NHỎ NỮA - Thuận Hàng/豪吃懒左Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ