13.

186 17 2
                                    

Hyunjin từ đằng sau bước đến ôm Jisung vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu:

-Tại sao em lại bỏ đi?

Jisung thở dài trả lời anh. Giọng cậu còn đem theo một chút run rẩy.

-Sau những gì em đã làm thì em không xứng đáng để nhìn lại chúng nó. Anh thử tượng tượng người từng thân nhất với mình lại là người suýt chút nữa giết mình, anh thử nghĩ xem liệu anh có chịu đựng được không.

Hyunjin ngồi xuống cạnh Jisung, ôm cậu vào lòng, xiết chặt cậu như muốn an ủi:

-Em cũng có nỗi khổ riêng của bản thân mà. Hơn nữa em cũng đâu có đánh hết sức với chúng nó đâu.

Jisung nghe xong bĩu môi nhìn Hyunjin:

-Anh làm như là anh quan sát bọn em đánh nhau rồi không bằng.

Hyunjin lắc đầu nói:

-Nhìn vào vết thương của bọn chúng là biết. Vết thương không sâu, thương thế cũng không quá nặng, nhưng chẳng qua vẫn vượt quá sức chịu đựng của nó. Thân thể của phù thủy cấp A vẫn kém hơn chúng ta mà. Nếu em đánh hết sức thì chúng nó không phải đối thủ của em.

Jisung nằm im trong lòng Hyunjin không nói gì nữa. Một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng:

-Ngày hôm đó, trên người Seungmin còn vẽ sát trận nữa. Nhìn rất đáng sợ. Nó như thể liều mạng cho cuộc chiến ngày hôm đó. Mọi ấn chú đều phát sáng. Chúng như thể muốn lấy đi sinh mạng của Seungmin ở trước mắt em. Anh cũng biết nếu dùng sát trận quá lâu nó hoàn toàn có thể mất mạng.

-Lúc đó em vừa đánh vừa nghĩ rất nhiều. Em đi đến một nước không thể lùi. Em lợi dụng chúng để đạt được mục đích của mình. Mỗi khi nhìn thấy chúng, em đều cảm thấy ghê sợ bản thân mình. Ngày Yongbok đến tìm em, em rất muốn ôm nó vào lòng và nói rằng em rất nhớ chúng nó. Nhưng em không thể. Nếu chúng không nhớ lại những kí ức ấy, có thể em sẽ còn đủ dúng khí để đối mặt với chúng với dáng vẻ của một tên tội phạm xấu xa. Nhưng giờ em còn chẳng đủ can đảm để nhìn mặt chúng. Chúng sẽ nghĩ gì về em. Em quá xấu xa để có thể....

Hyunjin chặn lời nói của Jisung bằng một nụ hôn. Hyunjin đặt tay lên trái tim cậu, nắm chặt lấy tay cậu nói:

-Em chưa bao giờ xấu xa cả. Đó chỉ là một lớp vỏ bọc mà em tạo nên để bảo vệ bản thân thôi. Nếu em cảm thấy tội lỗi thì anh cũng có phần trong đó. Chính anh là người đã đẩy em vào con đường đó mà. Nếu không vì anh thì bây giờ em đã có thể có một sự nghiệp sáng lạng, một gia đình đầy đủ và hạnh phúc. Chính anh mới là kẻ tàn nhẫn. Chính anh lấy đi tất cả của em...

Jisung dùng tay chặn môi Hyunjin lại, nhìn vào mắt anh:

-Chuyện qua rồi đừng nhắc lại. Hiện tại chúng ta ai cũng đều hạnh phúc cả rồi. Hyunjin chỉ chờ Jisung nói vậy mà thôi. Anh mỉm cười đáp lại cậu:

-Chính em nói vậy. Vậy cũng hãy bỏ qua quá khứ mà làm lại tất cả đi. Hội đồng vẫn còn một ghế dành cho em. Phù thủy mạnh mẽ của anh.

Jisung ngạc nhiên nhìn Hyunjin:

-Em từng có lịch sử phạm tội đó.

Hyunjin nhéo mũi cậu, dịu dàng nói:

[Chuyển ver] Hyunsung | Người Thương Bỗng Hóa Người DưngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ