*truyện ma nửa mùa
Có kageyama miwa nữa vì thích 2 chị em này-----------
Leng keng leng keng
Quay lại là một chiếc lon rỗng lăn lóc theo sau
Đó là một thứ dai dẳng đến ám ảnh.
Đó là một buổi chiều tà, Kageyama đi vào khu chợ bị giải toả, nơi ngày ấy rất thân quen.
Hồi đó, ngày nào em cũng vào chợ chơi, đặc biệt là con ngõ vắng trong góc chợ.
Bắt đầu từ một lần em lỡ chân đá lon rỗng bay vút vào trong ngõ hẻm đó. Giữa trời trưa nắng nóng, kì lạ là con hẻm đó mát mẻ một cách kì quái, thậm chí có hơi lạnh.
Em bước đi khá e dè, xung quanh đây chẳng có lấy một sạp bán hay bóng người nào. Cúi xuống lụm lon, ngẩng lên là một anh trai cao lớn, vẻ ngoài vô cùng sáng sủa, có vẻ lịch sự. Họ nhanh chóng làm quen và chơi cùng nhau. Kageyama bé nhỏ rất thích người bạn mới này. Hai má em hồng hồng, đôi ngọc xanh ánh lên những tia sáng lấp lánh, gương mặt xinh đẹp như bừng sáng. Dáng vẻ ấy đã được người kia khắc sâu vào tâm trí.Ngày nào anh cũng chờ em đến chơi cùng. Bất kể lúc nào em đến thì anh đều ở đó, mỉm cười kì lạ nhưng em lại chẳng mấy để tâm bởi anh luôn dịu dàng với em. Giọng nói của anh như một thứ bùa mê khiến em đắm đuối chỉ muốn nghe mãi
"Ngày mai lại đến chơi với anh nữa nhé"
Và chẳng suy nghĩ nhiều em gật đầu đồng ý.
Về nhà, Miwa-nee bật cười trêu khi nhìn thấy một sợi dây đỏ quấn quanh cổ chân em mà chẳng hề hay biết.
Nhìn kỹ lại
Chị ấy ngừng cười rồi nét mặt nghi hoặc khó hiểu. Rõ ràng là sợi dây quấn được quấn thành nhiều vòng rất chặt, nếu nói do Kageyama hậu đậu vướng phải mà không biết thì quá vô lý?
Nhìn nét mặt căng thẳng của chị gái, đột nhiên cảm thấy chân vô cùng đau, vòng dây như siết chặt hơn nữa.
Lúc này hai chị em bối rối, hoảng hốt, vội gỡ thứ kì quái kia ra. Chật vật mãi mới được vì dường như nó cứ cuốn lấy chân em. Cả hai chị em quyết định đốt sợi dây quỷ quái ấy.Hôm sau, em vẫn ra chợ chơi bình thường.
Anh vẫn ở đó, vẫn cười mỉm mà hỏi"Ngày mai em lại đến chứ?"
Lại ngây ngốc gật đầu.
Gần đây em cảm thấy rất lạ, mỗi khi đi từ khu chợ về, luôn có cảm giác thứ gì đó theo sau mình. Lúc đầu nó chỉ là một đoạn ngắn, dần dần dài hơn cho tới khi đến tận nhà.
Tệ hơn nữa, em luôn có cảm giác những ánh mắt kì quái nhìn chòng chọc em từ phía ngoài cửa sổ. Nhưng rõ ràng khi nhìn ra lại chẳng thấy gì.---------
Gia đình Kageyama tự dưng phải chuyển đi gấp, cứ như có ai xúi đi vậy. Cả nhà tất bật dọn đi gấp rút đến nỗi em còn không thể quay lại khu chợ đó để chào tạm biệt.
Em đã có những năm sống bình yên ở thành phố mới, những chuyện kì quái xưa dần rơi vào quên lãng.
Nó nên như vậy cho tới khi em bắt đầu mơ thấy hình ảnh khu chợ cũ.
Nó cứ thôi thúc, mời gọi, quấy nhiễu cuộc sống hiện tại. Thỉnh thoảng có những giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai những lời trách móc, hờn dỗi nhưng ma mị, kín đáo dụ dỗ
BẠN ĐANG ĐỌC
allkageyama
Fanfiction*bìa nhà làm, ko repost tks -ý ngắn, typo k cố định -văn phong trung bình-kém