[Edit/Hàng Vũ] Say xe.

356 42 6
                                    

*OOC, không áp đặt lên người thật.
Link: https://bbhxzweb.lofter.com/post/30de70c4_2b3f51f5d
Editor: SaKi99

_____________Văn bản ___________

1.

Cuối tuần, hiếm khi công ty tổ chức cho họ đi chơi, càng hiếm hơn, là đi đến bờ biển.

Khi biết được tin tức này, tất cả thực tập sinh đều hưng phấn nhảy lên cao, trên mặt tràn đầy vui vẻ tươi cười, phảng phất như họ đã nhào lộn trên biển.

Chiếc xe buýt màu vàng, giống như một ổ bánh mỳ khổng lồ. Những đứa trẻ có trật tự từng người một lên xe.

Trương Trạch Vũ mặc chiếc áo phông trắng, sau khi lên xe liền đi theo người phía trước, ngồi cùng một chỗ.

Người phía trước là ai?

Tất nhiên là Tả Hàng.

Anh đội chiếc mũ ngư dân màu đen, đeo tai nghe, mắt nhắm lại, tựa lưng vào ghế, trông có vẻ thiếu hứng thú.

Trương Cực lại cùng Tô Tân Hạo đánh nhau, Chu Chí Hâm xem náo nhiệt cười đến người lật nghiêng ngả. Dư quang liếc mắt một cái, nhìn thấy Tả Hàng đang nheo mắt.

"Có phải say xe không?" Chu Chí Hâm lén hỏi nhỏ Trương Trạch Vũ.

Trương Trạch Vũ cắn môi dưới, lắc đầu, đôi mắt cún còn có chút uỷ khuất, "Em không biết..."

Chu Chí Hâm gật gật đầu, có thể thật sự là say xe. Dù sao Tả Hàng cũng không phải loại người sống không cảm xúc.

Kết quả ngay khi Chu Chí Hâm vừa quay đầu đi, Tả Hàng liền lạnh lùng nói một câu: "Em không biết?"

Ngữ khí không tính là bình phẳng, giống như đang đè nén lửa giận.

Cũng may những người khác còn đang nhiệt liệt thảo luận, không chú ý tới không khí quỷ dị của hai người bọn họ.

Trương Trạch Vũ vừa định giải thích gì đó, Tả Hàng lại nhắm mắt lại, giống như đã thực sự ngủ thiếp đi.

Nhưng Trương Trạch Vũ biết, Tả Hàng không ngủ, cũng không say xe...

Anh ấy đang tức giận.

Nhanh chóng đến địa điểm chơi, mà Tả Hàng vẫn không có dấu hiệu "tỉnh giấc". Trương Trạch Vũ dứt khoát nói: "Tả Hàng hơi say xe, em sẽ cùng anh ấy nghỉ ngơi một chút, rồi đi xuống sau."

Chu Chí Hâm gật đầu. Tả Hàng quả nhiên là say xe, anh liền biết, Tả Hàng mới không phải là người không cảm xúc.

"Được, vậy bọn anh xuống dưới trước đợi hai người." Chu Chí Hâm rũ rũ tóc mái, có chút tiêu sái nói.

Trương Cực lộ ra hàm răng trắng to: "Các cậu nhanh lên! Đến bên bờ biển a!"

"Biết rồi!" Trương Trạch Vũ đáp.

Bởi vì Tả Hàng còn đang "ngủ", mọi người cũng không quấy rầy anh, dặn dò Trương Trạch Vũ vài câu, tựa như chuột nhìn thấy gạo, chạy đi.

Bên này, tài xế cũng xuống xe, cũng gần trưa rồi, nên lo cơm nước đi.

Trong xe buýt chỉ còn lại duy nhất hai người Trương Trạch Vũ và Tả Hàng.

Trương Trạch Vũ do dự hai giây, mềm nhũn nhỏ giọng nói: "Tả Hàng..."

Khi cậu nhỏ giọng nói chuyện, liền đặc biệt giống như làm nũng. Hơn nữa loại làm nũng vô ý thức này, là trí mạng nhất, bình thường Trương Trạch Vũ có việc cầu người giúp đỡ, sẽ nói như vậy, âm cuối được nâng lên, giống như một hàng móc câu nhỏ. Móc người ngứa ngáy, muốn ra tay âm ngoan cũng không được.

Tả Hàng rất thích điều này, mỗi lần Trương Trạch Vũ nói chuyện với anh như vậy, anh đều cưng chiều nhìn về phía cậu, ánh mắt dịu dàng có thể nhỏ giọt, cho dù muốn mặt trăng trên trời, anh cũng nguyện ý hái xuống.

Quả nhiên, tuy rằng còn đang tức giận, Tả Hàng vẫn mở mắt ra, lông mi dài, giống như lông vũ bao bọc sương sáng, dưới ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ, mờ ảo.

Anh không nói gì, cứ như vậy ghé mắt nhìn Trương Trạch Vũ, khiến cho Trương Trạch Vũ chột dạ nắm lấy tay áo anh.

"Em, em sai rồi."

"Sai chỗ nào?"

"Ai nha, không phải là cùng Trương Tuấn Hào, Dư Vũ Hàm ôm một chút sao."

"Vậy còn gọi là một chút?" Tả Hàng hiện tại nhớ tới vẫn tức giận, "Nếu như anh không đi qua, các cậu cũng sẽ không tách ra a."

"Được rồi, em biết rồi, anh đừng tức giận nữa."

Tả Hàng không còn tức giận nữa. Vốn dĩ, giữa các đôi tình nhân cãi nhau, không phải là tình thú sao. Đặc biệt Tả Hàng bình thường còn không để lộ ra ngoài, nhưng khi yêu đương, anh lại có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ như vậy, thỉnh thoảng ăn nhầm sai, thật ra sẽ khiến Trương Trạch Vũ cảm thấy ngọt ngào - mình là người duy nhất có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.

Tương tự như vậy, Trương Trạch Vũ có tài ăn nói tốt, nhưng chỉ giới hạn ở bầu không khí sôi động và lý luận logic, nếu xảy ra mâu thuẫn với bất kỳ ai, cậu có lẽ cũng sẽ im lặng.

Nhưng cậu chính là dỗ Tả Hàng, hơn nữa còn là làm nũng dỗ dành. Điểm không được tự nhiên và tính ngạo kiều của Tả Hàng, bởi vì trường hợp đặc biệt của người nào đó, giống như quả bóng bay, vừa chọc liền nổ.

Cửa sổ mở ra một khe hở, gió nhẹ nhàng thổi vào. Rèm cửa đung đưa, khiến cho quần thể quang ảnh hợp tấu giật mình. Giữa ánh sáng và bóng tối, hơi thở đan xen.

Tả Hàng chạm lên cổ Trương Trạch Vũ, sau đó nghiêng người tiến lại gần.

Một nụ hôm ẩm ướt rơi xuống môi Trương Trạch Vũ. Chiếc lưỡi khéo léo, đảo qua khoang miệng mềm mại. Trương Trạch Vũ cảm thấy đầu óc choáng váng, chóp mũi sinh ra một lớp mồ hôi mỏng, không khí trong phổi, cùng với gốc lưỡi đồng loạt cuốn vào miệng người khác.

Cậu có chút đáp lại, môi đều bị gặm cắm đến tê dại.

Tiếng bước chân vang lên, Chu Chí Hâm hai bước nhảy lên xe buýt.

"Anh mang cho hai người một ít đồ ăn."

Chu Chí Hâm trong tay cầm túi nilon màu trắng chứa đầy đồ ăn vặt.

"Mọi người đang ăn cơm ở nhà hàng, Tả Hàng nếu dễ chịu hơn một chút, chúng ta cùng nhau ăn. Bây giờ có thể ăn chút đồ ăn nhẹ lót dạ dày trước..."

Lời nói của anh đột nhiên dừng lại.

Một màn trước mắt, làm cho anh bất giác hạ thấp thanh âm.

Trương Trạch Vũ cúi đầu dựa vào vai Tả Hàng, bộ dáng suy yếu vô lực. Tả Hàng ôm eo cậu, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, giống như một con mèo lớn ăn no phơi nắng.

Còn Trương Trạch Vũ, đương nhiên tựa như con mồi bị xé xương vào bụng.

Thông minh như Chu Chí Hâm, nhận ra một tia không bình thường. Anh thăm dò hỏi: "Trương Trạch Vũ bị làm sao vậy?"

"Say xe."



End.

[Oneshot/Hàng Vũ/All Vũ] All Trương Trạch VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ