Ngoài trời mưa rả rích, cổng chính của trường tập trung đông đúc sinh viên hơn thường ngày vì đã bị ánh nắng mặt trời ban sáng lừa mà không mang theo ô. Eunchan cũng là một trong số đó, hoặc không hẳn là vậy.
Trước khi rời khỏi phòng trọ bên tai văng vẳng giọng nói nhắc nhở của Hyuk rằng sẽ có mưa, nhưng Eunchan ngại phiền phức nên đã bảo thà đội mưa mà chạy còn hơn đeo lủng lẳng chiếc ô sau balo. Đóng cánh cửa gỗ nặng nề lại cậu vẫn có thể nghe cái giọng làu bàu của hắn về việc cậu muốn trở thành nam chính ngầu lòi vườn trường hay làm sao mà bày đặt chạy mưa.
Eunchan cười khổ, lại nhìn mái tóc màu hồng vì vô ý dính vài hạt mưa mà ép sát vào sườn mặt. Anh nhẹ nhàng tung chiếc ô nhỏ, hình ảnh của anh phút chốc đã khuất dần sau màn mưa.
Eunchan sững sờ.
Vào trước khoảng khắc anh quay lưng rồi hoà mình vào những hạt mưa đang rơi, ánh mắt anh và cậu đã chạm lấy nhau.
Theo lẽ thường thì giờ này cậu đã phải nhảy cẫng lên vì vui sướng nhưng không hiểu có phải vì tâm trạng lúc nãy vẫn còn đó hay không mà ánh nhìn nọ càng khiến tâm trạng của cậu chùng xuống.
Nhìn hạt mưa vẫn đang tí tách rơi, Eunchan cũng không nghĩ thêm gì nữa mà bước thẳng. Cuốc bộ không nhanh cũng không chậm, cứ như cậu đang tản bộ thư giãn trong một ngày nắng đẹp chứ chẳng phải đang bước đi dưới cái lạnh lẽo của cơn mưa cuối hạ.
Hạt mưa nặng trĩu rơi trên mái tóc nâu, thấm ướt vai áo, giọt nước nương theo khuôn mặt tinh xảo mà lăn dài. Eunchan cũng không để tâm hay có ý định muốn lau đi, tâm trí lạc vào viễn cảnh xa xôi nào đó mặc cho đôi chân vẫn không ngừng tiến lên phía trước.
"Đôi trẻ tinh nghịch nắm tay nhau chạy dài theo con đường mặc cho mưa giông rơi trên đỉnh đầu, trong mắt họ chỉ có nhau."
Eunchan khẽ cong khoé môi, nụ cười chứa chút cay đắng khó hiểu. Từ ngày gặp anh, không biết cậu đã xây nên bao nhiêu ảo mộng nơi mà cả hai đang đắm say trong hương vị tình yêu.
Ảo tưởng cuối cùng cũng chỉ là những thứ không có thật, bản thân hèn nhát nên cậu chỉ biết trốn trong cái vỏ bọc của mình mà tạo ra những thứ hư vô chẳng thể chạm vào.
Cậu bây giờ cũng chẳng rõ bản thân yêu đắm là anh của hiện thực hay là anh của hư ảo - người đã đáp lại tình cảm của cậu.
Có lẽ chữ "thích" trước đây của cậu là được xây nên bởi những ảo vọng. Khi hiện thực và ảo vọng va phải nhau, vỡ tan đương nhiên là thứ chắp vá vụng về từ những niềm mong cầu.
Eunchan cũng chẳng rõ cái hiện thực cậu vẫn đang hoài nhắc đến là gì. Là trang vở đầy những dòng chữ nghiêng ngả, là ánh nhìn cách mười sáu bước chân nên chẳng thể thấy ảnh ngược của bản thân trong đó, hay là không có ai cùng đan tay chạy trốn khỏi cơn mưa cuối hạ.
Có một hiện thực mà cậu biết được rõ ràng, đó là con tim vẫn không ngừng reo lên sung sướng vì sự hiện diện của anh.
Có một hiện thực mà cậu chẳng thể chối bỏ, là con tim đang hằn những vết xước do chính sự hèn nhát của cậu tạo nên.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chanbinjjangᓄ Mặt trời to ngoài ô cửa, mặt trời nhỏ ở trong tim.
FanfictionDẫu ánh nắng mặt trời có làm làn da cậu nóng rát đến mấy, nụ cười của ai đó mới là thứ có thể khiến trái tim cậu cháy bỏng tới rệu rã.