3. Ngày thứ hai

500 49 15
                                    

Hanbin nắm lấy tay cậu, bàn tay nhỏ bé non mềm thế mà lại ấm áp vô cùng. Anh kéo cậu chạy qua hành lang dài của trường rồi rẽ sang một phòng học vắng. Anh cùng cậu chui xuống gầm bàn như để trốn một ai đó mà cậu chẳng rõ. Hanbin nhìn cậu, nghiêng đầu cười đầy lém lỉnh. Mái tóc màu hồng nhạt theo cái nghiêng đầu đó mà rũ sang một bên, che phủ vầng trán trơn mịn. Tay hai người vẫn cứ thế nắm chặt không rời. Khoảng khắc ấy như được quay chậm lại, khiến tim của cậu cũng vì thế mà đập lỡ một nhịp.

"Renggg...."

Eunchan cau mày, mò mẫm xuống dưới gối tìm thứ phát ra cái âm thanh chết tiệt đang vang mãi không ngừng kia. Tắt được chuông báo thức, Eunchan mơ mơ màng màng nhìn đồng hồ, sáu giờ ba mươi phút sáng.

"Urggg..." Eunchan chán nản đập đầu vào gối, thế mà cậu lăn lộn đến tận gần năm giờ mới ngủ được. Mệt mỏi là một chuyện, mộng đang đẹp lại bị phá hỏng mới là vấn đề chính khiến cậu bực tức.

Bắt đầu ngày mới không mấy tốt đẹp, cậu mang tâm trạng cau có đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Mất mười phút để cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, liếc sang chiếc giường nằm cạnh vẫn có ai đó đang nằm lăn ra ngủ như chết Eunchan bỗng cảm thấy không vừa mắt chút nào. Cậu đưa chân dài đá vào người Hyuk mấy cái, thấy người nọ vẫn không nhúc nhích, Eunchan liền cúi người xuống hét to.

"NGƯỜI YÊU CŨ CỦA MÀY DÍ TỚI CỬA TÌM RỒI KÌA!!"

Thế là người nọ hốt hoảng bật dậy, định ba chân bốn cẳng bỏ trốn nhưng lại chới với lăn đùng xuống khỏi giường, miệng vẫn lầm bầm.

"Đâu? Đâu?"

Eunchan thấy được cảnh tượng bản thân mong muốn, ôm bụng cười đến khoái chí. Hyuk sau khi hoàn hồn thì tức giật cho cậu một đạp.

"Đã bảy giờ hai mươi rồi kia kìa, mày không có tiết lúc sáng à?"

Nghe thấy thế, Hyuk nhanh chóng chui tọt vào nhà vệ sinh, ngày mới với hắn thật bận rộn.

Nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường chỉ mới điểm bảy giờ, Eunchan cười thầm sửa soạn thêm một lúc rồi mới khoá cửa phòng. Phòng trọ của cậu cách trường không xa, chỉ năm phút đi bộ, nghe qua loa vài bài nhạc đã đến nơi. Miếng bánh ngọt và chút vị đắng của cà phê có lẽ là lựa chọn thích hợp nhất cứu Eunchan chống chọi qua các tiết học hôm nay. Cứ thế, đến tận khi đã bước chân vào lớp đầu tiên vẫn còn dư dả vài phút đồng hồ. Lớp học chỉ mới lác đác vài người, cậu ngồi xuống chỗ cũ, lật giở đến trang tiểu thuyết hôm qua rồi tiếp tục nghiền ngẫm.

Bản tính của cậu từ lâu đã như thế nên có rất ít bạn bè, cậu cũng đã hình thành thói quen và cách sống một mình, biết làm thế nào để bản thân không cảm thấy cô đơn. Nói như vậy không có nghĩa là Eunchan thích cảm giác một mình, chỉ là cậu không có ác cảm với nó.

Tiết trời tháng tám vẫn còn chút oi bức, máy điều hoà của lớp học phả ra những hơi thở mát rượi đánh bay cái oi bức ngoài kia. Có vẻ ly cà phê ban sáng quả thật có hiệu nghiệm, mặc dù ngủ chưa đầy hai tiếng nhưng mí mắt của cậu vẫn không có dấu hiệu muốn sụp xuống.

Chanbinjjangᓄ Mặt trời to ngoài ô cửa, mặt trời nhỏ ở trong tim.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ